Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1030: Nhân vật rất lợi hại

"Viện trưởng Triệu, tôi nghĩ ông nhất định hiểu lầm Giám đốc Mã chúng tôi rồi, những lời này cũng không thể nói lung tung. Giám đốc Mã chúng ta biết Viện trưởng Triệu có y thuật cao minh, không ai có thể so sánh nên mới muốn mời Viện trưởng Triệu đích thân đến Thanh Châu." Lưu Nhâm thân là thư ký của Mã Mục Phong, đã gặp qua không ít chuyện, đương nhiên hiểu được Viện trưởng Triệu nói lời này là có ý gì.
Anh ta vốn tức giận trong lòng, nhưng hiện tại phải cầu xin người ta, nên phải hòa hoãn một chút.
Nếu để cho Giám đốc Mã biết mình làm hỏng việc, chỉ sợ sẽ đánh chết mình.
Triệu Minh Thanh liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Không ai có thể so sánh? Các người đang xem thường lão sư của tôi sao? Trở về đi, vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không chữa bệnh cho hắn, để hắn mời cao nhân khác đi. ”
Lưu Nhâm khẽ cười: "Viện trưởng Triệu, đương nhiên Giám đốc Mã của chúng tôi biết lão sư mà ông nói chính là thần y Thượng Hải, y thuật cao minh, thánh thủ Hạnh Lâm. Nhưng Giám đốc Mã vẫn hy vọng Viện trưởng Triệu trị liệu, nếu ông không muốn thì chi bằng giới thiệu lão sư của ông giúp tôi một chút. ”
Chuyện Triệu Minh Thanh có lão sư đã không còn là bí mật gì nữa, không ít người đều cảm thấy buồn cười, ngay cả Giám đốc Mã bọn họ cũng thấy thế. Mặc dù có không ít tin tức đưa tin, nhưng Giám đốc Mã bọn họ vẫn không tin, vẫn cảm giác Triệu Minh Thanh tương đối đáng tin cậy hơn.
Hơn nữa bệnh tình này của Giám đốc Mã bọn họ đều đã khám qua, những danh y ở nước ngoài cũng bó tay, chỉ có thể bảo thủ trị liệu. Thế nhưng cũng không thể đảm bảo trị lành, những bác sĩ trong nước nói bệnh tình này rất khó giải quyết, thời gian đã quá muộn, chỉ có thể dùng Trung Y điều dưỡng thử một lần.
Cho nên, chỉ có thể tìm kiếm thầy thuốc Trung Y có y thuật giỏi nhất trong nước.
Mặc dù thần y rất nổi tiếng, nhưng xét về tuổi tác thì học trò của thần y tương đối đáng tin cậy hơn.
Triệu Minh Thanh trừng mắt nhìn đối phương một cái: "Các người muốn gặp lão sư tôi là chuyện không thể nào. Đi thôi, tôi sẽ không trị bệnh cho hắn.”
Kiên nhẫn của Lưu Nhâm có hạn, anh ta tới Thượng Hải đã hai ngày. Trong hai ngày này, anh ta vẫn nói chuyện với Triệu Minh Thanh. Thế nhưng hình như đối phương đã quyết tâm không chịu điều trị, nếu tiếp tục kéo dài thì chỉ sợ sẽ làm cho Giám đốc Mã tức giận.
Giờ khắc này, Lưu Nhâm thu liễm nụ cười: "Viện trưởng Triệu, lời tôi nói cũng đã đủ rõ ràng. Ông có thể không trị, thế nhưng ông phải nhớ kỹ là giám đốc của chúng tôi là ai?”
Nói không được, gã ta bắt đầu uy hiếp.
Với người bình thường, Mã Mục Phong có thể chỉ là một kẻ giàu có mà thôi, tuy Triệu Minh Thanh không nằm trong giới thượng lưu, nhưng thân là viện trưởng nên ông cũng có nghe qua.
Mã Mục Phong này là người không dễ chọc, không phân trái phải. Nếu ông không chữa bệnh cho hắn, khẳng định sẽ gặp phải phiền toái.
Nhưng ngay cả như vậy, ông vẫn nói câu đó.
Không chữa!
Lâm Phàm đứng ở một bên không nói gì, nhưng lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Triệu Minh Thanh, lại phát hiện gương mặt vị học trò này của mình đột nhiên xảy ra biến hóa.
Có một luồng hắc khí quấn quanh, hiển nhiên là bị kết thù, sẽ nghênh đón việc bị trả thù. Hơn nữa lần này còn có tai ương đổ máu, tính mạng gặp nguy hiểm.
Xem ra Mã Thanh Châu này thật đúng là có chút lợi hại.
Ngăn chặn kiếp nạn.
Lâm Phàm chuẩn bị lấy thân ngăn giúp cản kiếp cho Triệu Minh Thanh.
Với thân thể Triệu Minh Thanh hiện tại, làm sao chịu được những thứ này, nếu có kiếp nạn thì tới tìm lão sư như hắn đi.
Nếu là trước kia, nói không chừng còn có chút sợ hãi.
Nhưng bây giờ, sợ con khỉ.
Cứ đến hết đi, có thể đến được cái gì thì đến.
Kiến thức võ hiệp phân loại lớn là ăn chay hay sao?
Lâm Phàm giữ chặt Triệu Minh Thanh, chắn ở phía trước ông ta, sau đó nhìn chằm chằm đối phương: "Tôi chính là lão sư của Triệu Minh Thanh, trở về nói cho Giám đốc Mã của anh biết. Tôi không đồng ý trị cho hắn nên đương nhiên học trò của tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Lưu Nhâm sửng sốt, nhìn đối phương, sau đó thoáng kinh ngạc nói: "Anh chính là Lâm thần y, ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Chuyện này tôi hy vọng Lâm thần y suy nghĩ thật kỹ, trong chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó. Giám đốc Mã của chúng tôi ngưỡng mộ thần y từ lâu, hy vọng thần y có thể đi Thanh Châu khám một chút, nếu có hiểu lầm gì cũng có thể giải quyết trực tiếp.”
Lâm Phàm xua tay: "Tôi chẳng có hiểu lầm gì với Mã gì đó ở Thanh Châu, nhưng tôi thấy hắn chẳng phải kẻ tốt đẹp. Những kẻ như thế tôi chưa bao giờ ra tay giúp, được rồi, mau đi đi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi. ”
Sau đó hắn cũng không để ý tới đối phương: "Minh Thanh, theo tôi đi vào bên trong một chút.”
Triệu Minh Thanh gật đầu: "Vâng, lão sư.”
Lưu Nhâm nhíu mày, chuyện này....
Lưu Nhâm nhìn bóng lưng hai người, rốt cuộc cũng không giấu được vẻ mặt phẫn nộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận