Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 712: Chuyện này khó đấy

“Xem cái gì chứ, đây là sách cổ về các loại bệnh của sư môn tôi, có thể nói là rất trọng, không thể tuỳ tiện cho người ngoài xem được.” Triệu Minh Thanh nói.
Vương Điền Phong không có xem nhiều như Chu Thanh Tuyền nên cũng không để ý nhiều, lúc này cười nói: “Lão Triệu, chúng tôi gọi điện thoại cho ông sao ông không nghe chứ!”
“Không muốn nghe lắm, một mình tôi chiến đấu đã rất mệt rồi!”
Lời này vừa nói ra, còn ai có thể không hiểu là có ý gì.
Chu Thanh Tuyền lúc này hoàn toàn bị nội dung của cuốn sách kia thu hút rồi: “Lão Triệu, chúng ta có quan hệ mấy chục năm rồi, ông nói cho tôi biết đây là sách gì vậy?”
Triệu Minh Thanh cười nói: “Lý thuyết bệnh thương hàn. Có điều ông không cần tìm đâu, vì trên thế giới đây là quyển sách độc nhất vô nhị, tuyệt đối không có bản thứ hai đâu.”
Ông Mộ ngồi ở đó cười, ông ta biết lão Triệu hoàn toàn là đang cố ý. Ông ta biết lão Chu thích đọc sách cổ, thích học kiến thức mới mà bản thân không biết. Vừa rồi lão Triệu cố ý nghiêng người chính là để cho Chu Thanh Tuyền có thể nhìn thấy, sau khi nhìn xong chắc chắn là sẽ không chịu được rồi.
Mà ghê gớm hơn chính là kết quả phía sau, gập sách không cho xem chỉ là bước đầu. Tiếp theo chính là dụ dỗ bạn, khiến cho bạn muốn xem tiếp cũng không được.
Chu Thanh Tuyền liền xua tay nói: “Lão Triệu, việc nào ra việc đó, chuyện của trước đây là do chúng tôi sai. Thế nhưng bây giờ tôi muốn biết, cuốn sách này ông có thể cho tôi xem một chút được không? Có yêu cầu gì ông cứ nói, chỉ cần tôi có thể thì tuyệt đối đồng ý!”
“Muốn xem?” Triệu Minh Thanh cười nói.
Chu Thanh Tuyền gật đầu: “Lão Triệu, lời này của ông không phải là nói nhảm sao? Nếu như tôi không muốn xem thì có thể hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Không cần xem, ông cũng không có quyền xem. Đây là sách của lão sư cho tôi, là y thuật tâm đắc của hắn. Nếu đặt ở thời cổ đại thì đây chính là sách quý của sư môn, hơn nữa tôi nói cho ông biết. Ở trong này bao gồm rất nhiều thứ, tôi xem mấy ngày rồi cũng chưa xem được là bao. Trong đó không chỉ có giới thiệu bệnh luận, mà còn có cả phương thuốc tương ứng, trong đó nguyên lý còn được giải thích rất thấu đáo. Mấy ngày nay tôi cũng có chút lĩnh hội!” Triệu Minh Thanh cảm thán nói. Đã nói sách này là không thể xem nhưng lại tiếp tục kể lể quyển sách này tốt thế nào, nội dung bên trong hay ra sao, có bao nhiêu thứ tốt đều nói ra khiến cho Chu Thanh Tuyền trong lòng ngứa ngáy không thôi.
“Lão Triệu, sao ông nhẫn tâm như vậy, tình bạn của chúng cũng đã mười mấy năm rồi, chút yêu cầu này cũng không đáp ứng được cho tôi sao?” Chu Thanh Tuyền quấy rầy bám víu khiến ông Triệu cảm thấy vô cùng phiền phức.
Bọn người Vương Điền Phong cũng kinh ngạc, lão Chu làm sao vậy. Chúng ta qua đây không phải là để nói chuyện với lão Triệu sao, làm sao lại dây dưa đến chuyện này rồi.
Triệu Minh Thanh xua tay nói: “Lão Chu, không phải là tôi nhẫn tâm mà đây là quy tắc. Đây là lão sư cho tôi, nếu không được sự đồng ý của lão sư thì tôi không thể nào cho anh xem được, còn chuyện lúc trước tôi cũng không tức giận nữa, bụng dạ của tôi cũng không hẹp hòi thế đâu.”
Chu Thanh Tuyền vội vàng nói: “Lão Triệu, vậy ông gọi cho lão sư của ông một cuộc điện thoại đi, tôi sẽ tự mình nói, tôi mở lời chắc lão sư của ông sẽ đồng ý. Hay là ông không muốn gọi, ông cố tình như vậy thì tình bạn mười mấy năm của chúng ta coi như xong rồi!”
Triệu Minh Thanh nhìn Chu Thanh Tuyền rồi bất lực lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi một số điện thoại: “Lão sư của tôi là Lâm đại sư!”
Chu Thanh Tuyền gật đầu rồi nhận lấy điện thoại. Lúc này điện thoại đã kết nối với đầu dây bên kia, ông ta vội vàng nói: “Xin hỏi có phải là Lâm đại sư không? Tôi là Chu Thanh Tuyền, hội trưởng hiệp hội Trung Y Trung Quốc, tôi là bạn thân của Triệu Minh Thanh. Tôi muốn được xem quyển sách mà ngài đã tặng cho ông ấy, nếu được tôi sẽ vô cùng cảm kích!”
Đầu dây bên kia rất lâu không có hồi âm, Chu Thanh Tuyền nhỏ giọng hỏi: “Lâm đại sư! Ngài có đó chứ!”
Lâm Phàm: “Tôi quen ông sao?”
Chu Thanh Tuyền sững sờ: “Lâm đại sư, ngài không quen tôi nhưng tôi rất thân với lão Triệu!’
Lâm Phàm: “Câu đầu tiên ông nói là cái gì?”
Chu Thanh Tuyền không hiểu lắm ý của đối phương nhưng vẫn nói: “Xin hỏi ngài có phải là Lâm đại sư không?”
“Thật ngại quá, ông gọi nhầm rồi!”
Tút tút!
Đầu dây bên kia truyền đến tín hiệu máy bận.
Vẻ mặt Chu Thanh Tuyền như ngơ ra: “Lão Triệu… Chuyện này…”
Triệu Minh Thanh nín cười nói: “Tôi cũng không biết, vậy là gọi nhầm rồi. Có điều tạm không nói chuyện này vội, mọi người đến chỗ tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chu Thanh Tuyền làm sao có thể nhìn không ra, đối phương rõ ràng là đang cố ý cơ chứ: “Ngay từ đầu là không có chuyện gì, nhưng bây giờ thì có rồi.”
“Có ý gì?” Triệu Minh Thanh nghi hoặc, bây giờ có chuyện là sao?
“Lão Triệu, tôi muốn gặp lão sư của ông!” Chu Thanh Tuyền nghiêm túc nói.
Triệu Minh Thanh ngơ người sau đó thì cười.
Muốn gặp lão sư của tôi sao? Chuyện này khó đấy.

Cục quản lý Trung Y quốc gia, đối với việc này rất coi trọng. Trung y nghiên cứu chế tạo ra thành công phương thuốc khắc phục chứng chán ăn, đối với ban ngành liên quan mà nói thực sự là quá dọa người. Mà lãnh đạo cục quản lý Trung Y lập tức ra văn bản, đối với việc nghiên cứu chế tác phương thuốc của viện trưởng Triệu Minh Thanh sẽ dành sự giúp đỡ lớn nhất.
Đương nhiên, bây giờ vẫn là mệnh lệnh ban hành trong nội bộ, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa truyền đến chỗ của Triệu Minh Thanh.
Chuyện này Triệu Minh Thanh là nhân vật chủ chốt xuất đầu lộ diện, mà Lâm Phàm thì là boss núp sau màn. Ngoại trừ Triệu Minh Thanh những người khác đều không biết phương thuốc này rốt cuộc là do ai nghiên cứu điều chế ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận