Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 337: Hội nghị vinh danh

Buổi chiều.
Lâm Phàm lái xe đến hội trường nơi tổ chức hội nghị vinh danh lần này, vừa khi đến nơi Lưu Hiểu Thiên đã gọi điện thoại.
Lưu Hiểu Thiên: “Lâm đại sư, anh đến chưa?”
Lâm Phàm: “Đây! Tôi đang ở cửa, tôi thấy anh rồi, bên này, bên này.”
Nhìn thấy Lâm đại sư vẫy vẫy tay, Lưu Hiểu Thiên tươi cười tiến lên: “Lâm đại sư, chúng ta đến hậu trường đi, đồng chí ở các tỉnh đến tham dự đều rất muốn gặp anh.”
Lâm Phàm: “Có gì đâu mà muốn gặp?”
Lưu Hiểu Thiên cười nói: “Sao lại không, bây giờ trong lòng họ anh như là một vị anh hùng vậy. Dù có nói anh cũng không thể hiểu được tầm ảnh hưởng của việc này đâu, anh chỉ cần biết rằng vì có sự giúp đỡ của anh mà vụ án này mới thành công như vậy.”
Lâm Phàm chỉ mỉm cười, hắn vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ là tiện tay làm hoặc có thể nói là có vận mệnh đã sắp đặt như vậy. Nếu không phải do Vương Diệu trẻ tuổi mà ngông cuồng, không phải Vương Diệu bị tát hai cái thì hắn cũng sẽ không gọi Vương Thâm đến. Mà nếu Vương Thâm không đến thì bản thân cũng không nhìn ra được chuyện gì.
Lâm Phàm nói: “Lưu đội trưởng, chuyện này anh thật sự không cần cảm tạ tôi đâu, nếu không phải anh tin tưởng tôi thì chuyện này đã không có kết quả.”
Điều hắn nói cũng rất có lý, nếu là người khác nghe hắn nói Vương Thâm là kẻ cầm đầu của bọn buôn người, liệu có ai tin không? Điều này chắc chắn là không thể tin được, hơn nữa Vương Thâm còn gọi điện cho một lãnh đạo nào đó, người bình thường thực sự không chịu nổi uy hiếp này.
Vì vậy chuyện này không phải có một người mà có thể thành công.
Lưu Hiểu Thiên xua xua tay: “Không nói những chuyện này nữa, dù sao không có anh thì cũng không được như vậy. Đi thôi, chúng ta đến hậu trường đi, tôi còn chuẩn bị cho anh một phần quà lớn.”
Hậu trường.
Những lãnh đạo đại diện cảnh sát của ba tỉnh đang ngồi bên đó trò chuyện với nhau, giọng điệu tràn đầy vui sướng, vụ án này làm rất tốt. Cho dù bọn họ có về hưu nhưng nghĩ đến chuyện này cũng rất tự hào.
Lúc này, Lưu Hiểu Thiên đưa Lâm Phàm đi vào, sau đó nói: “Các vị lãnh đạo, anh hùng của chúng ta tới rồi…”
Lâm Phàm nghe vậy cảm thấy rất ngượng ngùng.
Chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải như vậy.
Lúc này, các vị lãnh đạo đang nói chuyện, khi quay đầu nhìn về phía cửa, gương mặt hơi biến hóa. Bọn họ không nghĩ tới anh hùng trong truyền thuyết lại là người trẻ tuổi như vậy.
Mấy vị lãnh đạo trong phòng này có chút nhiều, Lâm Phàm nhìn bọn họ cũng gật đầu chào.
"Quả thật là tuổi trẻ tài cao nha."
"Hậu sinh khả úy, người trẻ tuổi bây giờ cảm giác chính nghĩa đều rất mạnh đấy."
"Không nghĩ tới cầm đầu tập đoàn buôn người lại bị chính tên nhóc trẻ tuổi này nhìn thấu, quả thật là một người không đơn giản."
"Đúng vậy."
Mọi người khen ngợi, đối mặt với nhiều người khen ngợi như vậy, Lâm Phàm đều có chút ngượng ngùng.
Lúc này, một người đàn ông trung niên diện mạo cương trực đi tới, "Chú em, tôi đại biểu cho toàn bộ bọn nhỏ ở Giang tỉnh bị bắt cóc, xin cám ơn cậu.”
Lưu Hiểu Thiên giới thiệu: "Đây là vị lãnh đạo cục cảnh sát Giang tỉnh, Trần Gia Quân.”
Lâm Phàm gật đầu, không nghĩ tới lại là người có chức vụ cao như vậy, sau đó cười nói: "Trần lãnh đạo khách sáo quá rồi.”
Trần Gia Quân xua tay nói: "Đây không phải là lời khách sáo, mà là thật lòng cảm ơn cậu.”
Lão Trần, ông nói xong chưa, nói xong thì nhanh chóng tránh ra, chúng tôi còn chưa nói chuyện với chú em này đâu." Một người đàn ông đứng phía sau cười nói.
Trần Gia Quân cười nói: "Lão Hà, ông vội cái gì chứ.”
Lưu Hiểu Thiên ở một bên tiếp tục giới thiệu: "Vị này là lãnh đạo An tỉnh, Hà Thường Phi.”
Lâm Phàm gật đầu chào: "Xin chào lãnh đạo Hà.”
Hà Thường Phi rất hứng thú với Lâm Phàm tiếp tục nói: "Chú em, làm sao cậu biết Vương Thâm chính là cầm đầu tập đoàn buôn người kia?"
Lâm Phàm cười cười, câu hỏi này thật khó có thể trả lời nha.
"Nếu tôi nói tôi nhìn mặt mà đoán ra, ông có tin hay không? "
Hà Thường Phi lập tức lắc đầu cười nói: "Chú em thật đúng là biết nói giỡn, cái này tôi nhất định là không tin. "
Cái này, đôi khi nói sự thật thì không ai tin, mình phải biết nói gì đây, sau đó hắn cười nói: “Cái này là dựa vào cảm giác, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy như vậy.”
Lý do này ngay cả Lâm Phàm cũng không dám tin, nhưng không nghĩ tới Hà Thường Phi này lại tin: "Chú em, cái này tôi tin cậu, có đôi khi giác quan thứ sáu của người ta thật sự rất chuẩn. Tôi sống nhiều năm như vậy, từng có vài lần gặp phải vụ án cực lớn, dưới tình huống không có bất kỳ manh mối nào thì chỉ còn biết dựa và giác quan thứ sáu để tìm được một ít dấu vết.”
Lâm Phàm nghe xong cũng cười cười. Mà sau đó, một vị khác chính là lãnh đạo Chiết tỉnh, Lâm Phàm cùng bọn họ trao đổi với nhau, đồng thời xung quanh còn có không ít lãnh đạo cũng lần lượt chào hỏi Lâm Phàm và đi lên làm quen một phen.
Lãnh đạo tỉnh Chiết hỏi: "Chàng trai trẻ, bây giờ cậu đang làm gì vậy?"
Lâm Phàm cười nói: "Bán bánh kếp, cho người ta xem bói, cũng không có công việc cụ thể.”
Lãnh đạo tỉnh Chiết trong lòng khẽ động, nói: "Có muốn đến chỗ tôi hay không, tôi có thể phá lệ tuyển cậu vào ngành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận