Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 504: Song Ngô lại va chạm

Mọi người liếc mắt nhìn lại, nhất thời sợ ngây người. Từng chiếc xe sang cao cấp đậu ở nơi đó, quả thực sáng mù mắt mà. Chỉ là đối với việc ông chủ nhỏ quen biết nhiều người lợi hại như vậy, trong lòng bọn họ đều rất vui mừng. Bọn họ nghĩ, bản thân Lâm đại sư lợi hại như vậy, vậy bạn bè của hắn chắc chắn cũng rất lợi hại.
Một số người dân nghe danh mà đến. Khi tới đầu đường nhìn thấy những chiếc xe này thì cũng rất thán phục. Không biết là ai tới nơi này mở cửa hàng mà lại có nhiều người lái xe sang đến ủng hộ như vậy.
Nhất là trên đường phố phía trước, đội múa lân biểu diễn cũng rất đặc sắc, giành được rất nhiều tràng pháo tay của mọi người.
Bên trong cửa hàng.
Ngô U Lan, Điền Thần Côn, Triệu Chung Dương làm nhân viên phục vụ, bưng trà rót nước.
Hà Thừa Hàn nhìn chằm chằm vào Ngô U Lan, sau đó cười nói: "Lâm đại sư, cậu thật là có phúc! Bạn gái thật là xinh đẹp!”
Ngô U Lan mặc quần đùi bó sát, trang điểm nhẹ nhàng. Cô tự tin cười khẽ một tiếng, không cảm thấy xấu hổ một chút nào.
Lâm Phàm cười nói. "Ông đừng nói lung tung! Cha người ta còn đang ngồi ở chỗ này đấy! Mấy người phải nói chuyện cẩn thận một chút! Nếu là ở Liên Châu thì cả nhóm ai cũng đi không được rồi.”
Ngô Thiên Hà ngồi ở chỗ đó, cười nói: "Lâm đại sư! Cậu đừng lấy thân già của tôi ra đùa giỡn nữa!”
Nhóm người Hà Thừa Hàn cười, không tự chủ được mà nhìn Ngô Thiên Hà vài lần. Bọn họ cảm thấy ông lão này khí thế rất mạnh, đối với lời nói của Lâm đại sư, bọn họ cũng bán tín bán nghi.
Lâm Phàm xua tay nói: “Được rồi! Mọi người không cần quá lo lắng! Đây là Thượng Hải, ông ấy còn có thể ăn mấy người sao?”
“Ha ha..."
Mọi người lại nở nụ cười, cũng không để ở trong lòng. Bọn họ là bạn bè của Lâm đại sư, mà ông lão này cũng là người của Lâm đại sư, như vậy tính ra cũng đều là người của mình cả.
"Lâm đại sư...! Tôi đến trễ...."
Đúng lúc này, lại có một người khác tới.
Ngô Vân Cương!
Lâm Phàm lập tức đứng lên trước: “Ngô tổng, không phải ông đang ở thủ đô sao? Đừng nói với tôi, ông tới đây là vì tới tham gia lễ khai trương cửa hàng của tôi đấy nhé?”
Ngô Vân Cương cười nói: "Lâm đại sư! Cậu có coi tôi là bạn bè của cậu hay không? Chuyện khai trương lớn như vậy mà không thông báo với tôi một tiếng. Nếu không phải tôi vẫn luôn chú ý weibo của cậu thì thật sự là tôi không biết đấy! Vì vậy mà tôi đã phải đặt vé máy bay trong đêm, nếu không thì tôi đã đến sớm rồi!”
Lâm Phàm: “Ông vất vả rồi! Nào! Mời ngồi!”
Ngô Vân Cương lặng lẽ dựa vào bên tai Lâm Phàm: “Lâm đại sư, Tôn Liên Dân thật sự sắp ngã rồi!”
Lâm Phàm gật gật đầu, vỗ nhẹ bả vai Ngô Vân Cương: “Chuyện này để sau rồi nói!”
......
Hà Thừa Hàn: “Ngô tổng đại giá quang lâm! Bọn tiểu đệ đến trước một bước.”
Ngô Vân cương cười nói: "Mọi người thật đúng là may mắn!”
Kim Vân Dân tò mò: “Anh Ngô, lời này của anh có ý gì vậy?”
Ngô Vân vừa cười: “Mọi người quen biết Lâm đại sư không phải là một chuyện may mắn sao? "
Mọi người vừa nghe, nhất thời nở nụ cười: “Đúng! Đúng! Thật sự là rất may mắn...”
Trong lòng Lâm Phàm cười. Lần đầu tiên mở cửa hàng, không có ai tới ủng hộ. Lần thứ hai mở cửa hàng lại có nhiều người tới ủng hộ như vậy. Nếu sau này tiếp tục phát triển, lại mở cửa hàng nữa thì sẽ như thế nào đây?
"Anh Lâm...."
Đúng lúc này, lại có một người đi đến.
Ngô U Lan đang bận rộn nghe được giọng nói này, động tác trong tay dừng lại. Sau đó ánh mắt nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt có chút khác thường.
Ngô Hoán Nguyệt!
Song Ngô va chạm, lại một lần nữa giao phong.
Vương Minh Dương nhỏ giọng nói: "Mọi người cẩn thận một chút! Thái độ của hai người này đối với Lâm đại sư không bình thường, mọi người đừng nói giỡn lung tung. Nếu không đến lúc đó bị mắng thì tôi cũng hết cách.”
Mọi người gật đầu, đều đã biết.
Với địa vị của bọn họ, cô gái nào dám mắng chứ?
Nhưng với người ở bên Lâm đại sư thì bọn họ cũng không có can đảm như vậy.
Lâm đại sư này cho bọn họ cảm giác thần bí càng ngày càng mạnh, ngay cả Vương Minh Dương cũng từng nói qua.
"Tôi giới thiệu người anh em này của tôi cho mọi người quen biết là bởi vì tôi coi mọi người là bạn bè, nhưng nếu có ai dám lừa người anh em của tôi thì đừng trách tôi trở mặt với người đó."
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói riêng của Vương Minh Dương, nhưng tất cả mọi người đều nghe ở trong lòng. Ý tứ rất rõ ràng, nếu anh không muốn thì không cần kết bạn, còn nếu có thì không được giở trò.
Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, hắn rất bất đắc dĩ. Chỉ là lúc này, ngược lại có không ít người dân vây quanh cửa hàng, tò mò nhìn.
"Đây chính là cửa hàng Lâm đại sư mà trên mạng nói sao?"
"Chắc là đúng rồi!"
"Nghe nói hương vị bánh kếp rất tuyệt, không biết là thật hay giả đây?"
"Không phải thử một lần là sẽ biết sao?"
......
Lâm Phàm cũng không nói gì thêm với hai người: “Mau tới chiêu đãi khách hàng đi!”
Ngô Hoán Nguyệt và Ngô U Lan đồng thanh nói: “Tới đây....”
Bọn Hà Thừa Hàn hai mặt nhìn nhau, tình huống này hình như thật sự có chút không yên bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận