Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 455: Hiểu lầm

Một biệt thự nào đó ở Thượng Hải.
Lục Ly trở về, tâm tình có chút không tốt lắm, đả kích hôm nay có hơi lớn. Tuy rằng không phải là việc gì lớn nhưng trong lòng cứ lấn cấn. Kiểu như xử lý mọi việc không phải quá hoàn mỹ, có loại cảm giác nói không nên lời.
"Anh, sao em thấy anh rầu rĩ không vui vậy?" Khi Lục Ly bước chân trước vào nhà, một thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống đi tới.
Lục Ly nghiêm mặt lại, bày ra vẻ nghiêm túc. Ở trước mặt em gái, anh ta vẫn luôn nghiêm túc như vậy. Cha anh ta đã già, không quản được cô nhóc này. Anh ta là anh trai, lại lớn hơn cô em gái này tận mười lăm tuổi nên ở phương diện giáo dục, đây là trách nhiệm rất nặng nề.
"Không có chuyện gì, sau khi tốt nghiệp thì đến tập đoàn làm việc, anh đã sắp xếp công việc cho em rồi." Lục Ly nói, giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Lục Phỉ Phỉ nhìn anh trai mình: "Anh, anh đừng giả vờ nữa, em thấy hết rồi. Nhìn sắc mặt của anh là em biết, chắc chắn là đang có chuyện không vui, nhanh nói cho em gái biết có phải anh gặp chuyện lớn gì hay không? Hay là bị người ta cướp mất bạn gái rồi? Nhưng mà cũng không đúng nha, với điều kiện của anh thì hẳn là không có ai có thể cướp được đâu. Em biết rồi, khẳng định là anh đã làm chuyện gì không tốt, anh không ... "
“Anh thấy em cần phải được dạy dỗ rồi đó." Lục Ly còn chưa đợi em gái nói xong đã chuẩn bị giáo huấn cô nhóc một trận.
Lục Phỉ Phỉ bị dọa hô lên: "Cha, mẹ, anh muốn đánh con, cứu con với…”
Lục Ly nhìn cô em gái điên điên khùng khùng của mình thì bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng đành thở dài một tiếng, chuyện này cứ mặc kệ vậy đi.
Quy củ trong nhà tương đối nghiêm.
Ngoại trừ là có việc lớn gì đó, nếu không thì mỗi ngày đều phải trở về dùng cơm cùng nhau, đây là quy củ, cũng được ngầm thừa nhận.
Theo lời cha anh ta, mỗi ngày bận rộn kết thúc, nhất thiết phải trở về với gia đình để trò chuyện, nói về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Trên bàn ăn.
Lục Phỉ Phỉ lại không có nhiều quy củ như vậy. Cô nhóc là con gái út trong nhà, cha và mẹ đều xem cô như một bảo bối để dỗ dành. Theo lời cha nói, nó là cô em gái duy nhất của con, nếu không đối đãi tốt thì sau này gả ra ngoài sẽ chẳng mấy khi nhìn thấy được.
"Cha, lúc con trở về thì phát hiện anh con có chút không vui, nhất định là hôm nay phát sinh chuyện gì đó, con cảm thấy cha mẹ có thể hỏi kỹ hơn một chút." Lục Phỉ Phỉ cười nói, về phần ánh mắt u oán của anh mình, cô trực tiếp bỏ qua.
Lục Trung Minh: "Có đúng thế không? Chuyện hôm nay xử lý thế nào rồi? "
Lục Ly lắc đầu: "Tuy rằng giải quyết xong rồi nhưng không hoàn hảo, các cửa hàng trên phố Vân Lý đều phải chuyển đi.”
Lục Trung Minh có chút kinh ngạc: "Chuyện gì xảy ra vậy? Là giải quyết chưa đủ tốt hay sao?”
“Không phải!" Lục Ly nói, sau đó đem tình huống hôm nay kể lại rõ ràng, không có giấu giếm bất cứ điều gì.
"À!" Lục Trung Minh nghe xong, không nói gì. Ngược lại Lục Phỉ Phỉ không kiêng nể gì cười: "Thì ra anh trai em cũng có một ngày ăn quả đắng, ông chủ kia cũng thật khí phách, em thích.”
Lục Ly trừng mắt nhìn em gái mình một cái, con nhóc này, suốt ngày muốn nhìn mình bị xấu mặt.
"Nếu đây là lựa chọn của người ta, vậy thì phải tôn trọng lựa chọn của người ta. Chuyện nội bộ đã điều tra rõ ràng chưa? Loại quan hệ bám váy không thể không có, nhưng loại người không thích hợp này sắp xếp vào vị trí không phù hợp sẽ ảnh hưởng không nhỏ, cần cân nhắc nghiêm túc.” Lục Trung Minh nói.
Lục Ly gật đầu: "Cái này con biết, cho nên con đã cho người điều tra rồi, tất cả những nhân viên liên quan đều phải hỏi cho kĩ càng.”
Lục Trung Minh cũng không nói gì thêm. Hiện tại sản nghiệp đều đã giao cho con trai, vậy nên ông ta buông tay thoải mái cho con làm việc. Chỉ là có đôi khi cũng cần chỉ điểm một chút: "Chuyện nhỏ nhưng cũng không nhỏ, không nên buông lỏng cảnh giác.”
......
Buổi tối.
Khi Lâm Phàm đến cửa nhà mình, phát hiện đứa nhỏ nhà đối diện đang cúi đầu chơi điện thoại di động, hắn có chút tò mò.
"Trễ như vậy rồi sao em lại đứng ở ngoài cửa?" Lâm Phàm quan tâm hỏi.
Đứa nhỏ này mới học cấp hai, giờ phút này ngẩng đầu lên nói: "Em thi không tốt, bị gọi phụ huynh, mẹ phạt em đứng ở cửa bắt úp mặt vào tường suy nghĩ.”
Lâm Phàm nở nụ cười, nhìn dáng vẻ của tên nhóc này chẳng có vẻ khổ sở vì không thi tốt gì cả, chơi điện thoại di động rất nhàn nhã tự đắc ấy chứ.
"Trễ lắm rồi, có lẽ nên nghỉ ngơi sớm một chút, hay là đến chỗ anh ngủ đi." Lâm Phàm rất tùy ý nói, không có ý tứ gì khác.
Nhưng tên nhóc đang chơi điện thoại di động lại đột nhiên sửng sốt, da đầu phát lạnh, sau đó đờ đẫn ngẩng đầu. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâm Phàm, nó mạnh mẽ đập cửa: "Mẹ, mở cửa đi, con biết sai rồi....”
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, tình huống này là gì đây?
Tên nhóc này đột nhiên nghĩ đến một tin tức mình từng nhìn thấy, có chút tương tự với tình huống của mình. Buổi tối bị phạt đứng ở cửa, bị người đàn ông nhà đối diện nhìn thấy, dụ dỗ đến nhà rồi trực tiếp làm cái kia.... Dưới ánh đèn yếu ớt trên lối đi, cậu nhóc phát hiện người trước mặt này hình như thật sự không có ý tốt với mình.
Vốn dĩ cậu bé còn muốn đứng ở bên ngoài một lúc chơi điện thoại di động, đợi lát nữa mệt mỏi thì nhận sai rồi trở về ngủ, hiện tại xem ra nơi này quá nguy hiểm.
Hắn bó tay rồi, sau đó không nói thêm gì nữa, trực tiếp mở cửa đi vào trong phòng.
Sau đó hắn dựa vào cửa lặng lẽ nghe, quả nhiên nhà đối diện mở cửa. Sau đó tên nhóc thối vậy mà thật sự bị dọa, nói với mẹ nó là người nhà đối diện muốn dụ dỗ nó về nhà...
Lâm Phàm: ".... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận