Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1234: Thật là đen đuổi

“Không! Không! Tôi nào dám uy hiếp bà chứ, nhưng bây giờ tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Anh lão sư nghĩ kỹ đi, tôi đợi điện thoại của bà.” Dương Kiệt nở nụ cười nhàn nhạt, giống như đã nắm chắc phần thắng rồi. “Đúng rồi! Mấy vị lão sư làm ban giám khảo trước kia đều nhận không ít lợi ích của tôi, bà nói thử xem nếu tôi nhịn không được mà ở trước mặt phóng viên nói hết những việc đã xảy ra thì bà thấy mọi chuyện sẽ như thế nào?”
“Mẹ nó! Fxxx con mẹ mày.” Bà Anh Kim nhịn không được phải chửi tục, bà không ngờ tới lại có người dám uy hiếp bà.
Dương Kiệt tùy tiện nói: “Chỉ cần Anh lão sư đồng ý giúp đỡ thì bà muốn xxxx tới khi nào cũng được hết.”
Bà Anh Kim không còn lời nào để nói, gặp phải loại vô lại này thì bà cũng không biết nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thứ đê tiện! Mày nhớ cho kỹ, tao sẽ không bao giờ cho mày tiền dù chỉ một đồng, mày cũng đừng hòng có được lợi ích gì. Mày nghĩ sẽ có người tin lời mày nói sao?”
Cúp điện thoại.
Dương Kiệt đang ở một nơi khá xa trợn tròn hai mắt, dữ tợn nói: “Khốn kiếp! Việc này là do bà ép tôi đó.”
Lúc này Anh Kim đau đầu vô cùng, giơ tay vuốt lấy huyệt Thái Dương. Nói không lo lắng chính là giả nhưng mà cảm giác bị loại người coi tiền như rác này làm thịt khiến bà vô cùng khó chịu.
Nhưng theo kinh nghiệm của bà thì chắc chắn tên khốn này sẽ tiếp tục điện thoại đến cho bà.
Nếu như chỉ là một hai triệu, có lẽ bà sẽ cho nhưng cái này giống như một quả bom không hẹn giờ, hoàn toàn không biết nó sẽ phát nổ lúc nào.
Nếu như không có cái tên Lâm Phàm kia thì cho dù tên khốn đó có kể lể với truyền thông như thế nào thì cũng không gây ra ảnh hưởng gì. Nhưng nếu để cho tên Lâm Phàm kia biết thì cũng không biết hắn sẽ cắn mình thành hình dáng ra sao.
......
Sột soạt.
Dương Kiệt sờ tay vào túi quần nhưng trong đó một đồng cũng không có, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Tôi cũng không tin, cuộc đời của Dương Kiệt tôi sẽ luôn tiếp tục như vậy.” Gương mặt của Dương Kiệt trở nên điên cuồng, sau đó lại bấm một dãy số khác.
“Lâm đại sư! Chào anh.” Điện thoại gọi thông.
Lâm Phàm đang ở phố Vân Lý, nghe được âm thanh lạnh lẽo và âm u trong điện thoại truyền đến, thiếu chút đã ném điện thoại di động đi.
Đây là ai vậy.
Hình như có bệnh.
Giọng nói giống như đàn bà vậy, người này muốn nghịch thiên hay sao?
“Anh là ai?” Lâm Phàm hỏi lại. Hắn luôn cảm thấy giọng nói này hơi kỳ lạ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
“Lâm đại sư! Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi có chứng cứ chứng minh Trần Thụy An không đạo nhạc. Đương nhiên, chỉ cần anh chịu chi ra một chút thù lao thì tôi sẽ giao chứng cứ này cho anh.” Dương Kiệt nói chuyện rất nhỏ nhẹ, không phải là do anh ta thẹn thùng mà là cảm thấy nếu dùng giọng nói như vậy sẽ làm cho đối phương cảm giác như chính mình đang thật sự giữ chứng cứ.
“À!” Lâm Phàm hơi kinh ngạc: “ Vậy một chút thù lao mà cậu muốn là bao nhiêu?”
Nếu thật là như vậy, hắn cũng không ngại chi ra một chút thù lao để có được chứng cứ để chọc tức mụ Anh Kim kia.
“Rất ít đó! Thật sự đối với anh thì đây chỉ là một chút thù lao nhỏ nhoi mà thôi.” Dương Kiệt nói.
Lâm Phàm: “Rốt cuộc bao nhiêu?”
Dương Kiệt ở đầu bên kia điện thoại liếm đôi môi khô khốc nói: “Chỉ cần 10 triệu, anh......”
Còn chưa nói hết lời, Lâm Phàm đã lập tức cúp điện thoại.
“Cậu đang nằm mơ hả.”
Lạch cạch!
Cúp điện thoại.
Lâm Phàm nhịn không được chửi bậy: “Thật mẹ nó đen! Nếu là chỉ một hai ngàn đồng thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút. Vậy mà lại dám đề nghị 10 triệu, bộ thật sự xem con mụ Anh Kim kia là kim cương sao.”
......
“Sao vậy?” Ngô U Lan nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm: “Vừa rồi có một tên ngốc, mở lời là muốn tôi bỏ ra 10 triệu để mua chứng cứ, trừ khi não tôi bị hỏng mới đồng ý với anh ta.”
Điền Thần Côn tiến lại gần: “Ồ ồ, đen vậy sao?”
Lâm Phàm có chút bất lực nói: “Còn không phải là phí lời sao, nếu như anh ta nói 1000 tệ tôi còn có thể suy nghĩ chút.”
Bây giờ nghĩ lại, người này nói không chừng chính là vị quán quân Dương Kiệt kia, trừ anh ta ra thì ai có thể có chứng cứ chứ.
Có điều tên này sao lại đến tìm mình làm gì?
Đáng ra nên đến tìm Anh Kim chứ, đây mới chính là đại gia. Có thể vì chứng cứ mà bà ta chắc chắn sẽ đồng ý trả một cái giá nhất định, có điều xem ra đã đàm phán thất bại.
Chỉ là chứng cứ này đối với hắn mà nói, có cũng được không có cũng được, cho dù là có chứng cứ hay không hắn đều có thể chọc giận được Anh Kim.
Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này, mà gọi điện thoại cho Vương Minh Dương.
“Minh Dương, chọn được cho anh một mầm non tốt.”
“Nam hay nữ?”
“Nam, Trần Thụy An, thực lực rất ổn, sẽ rất hot.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận