Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 594: Trang kiến thức thứ 10

Lúc này, Lâm Phàm hoàn toàn sửng sốt, có vẻ như không thể tin được những gì chính mình đang nghe thấy. Từ lúc nào mà bách khoa toàn thư này lại có lương tâm như thế này, đưa trúng nhiệm vụ ở trang thứ mưới đúng vào trang kiến thức lớn.
Kiến thức lớn này rất khó lường. Thông thường một kiến thức lớn chứa rất nhiều kiến thức nhỏ.
Cũng giống như võ thuật truyền thống Trung Quốc, nó được phân loại vào danh mục kiến thức lớn. Còn Bát Quái Chưởng mà mình đã nhận được thì nó chỉ là một kiến thức phân loại nhỏ mà thôi. Nếu như lập tức đạt được một kiến thức lớn thì cuộc sống sau này chính là nghịch thiên, một giây có thể biến thành siêu nhân đó nha.
Các phóng viên vây quanh thấy Lâm đại sư im lặng thì ai nấy đều cuống lên: “Lâm đại sư.......”
Vẻ mặt của Lâm Phàm trở nên nghiêm túc, sau đó giơ tay lên nói: “Phiền các vị chờ một chút, cho tôi xin ba phút, các vị im lặng một chút nha.”
Các phóng viên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn thấy thái độ Lâm đại sư rất nghiêm túc giống như đang gặp phải chuyện gì vô cùng quan trọng thì bọn họ đều nín thở và lặng lẽ chờ đợi.
Bọn họ đều đoán.
Có lẽ Lâm đại sư đang suy nghĩ về chuyện gì đó rất quan trọng hay sao? Hay là đang nhớ về những chuyện ngày hôm qua?
Mà lúc này, Lâm Phàm cũng đang cầu nguyện ở trong lòng, không mong tiên hiệp hay võ hiệp, hãy xuất hiện một trang kiến thức lớn lồng lộn đi.
Hắn biết, cho dù là bất kỳ trang kiến thức chính nào đều có thể biến mình thành siêu nhân đứng đầu thế giới.
Từ trước đến giờ kiến thức hắn nhận được đều là kiến thức nhỏ.Theo cảm nhận của Lâm Phàm thì trang kiến thức lớn về ngôn ngữ có lẽ là lừa bịp nhất. Lúc trước hắn nhận được kiến thức về Thú ngữ, chính là kiến thức nhỏ trong kiến thức lớn về ngôn ngữ. Nếu như nhận được kiến thức lớn về ngôn ngữ thì tối đa mình cũng chỉ có thể trở thành người tinh thông ngôn ngữ trên toàn thế giới mà thôi. Xem ra như thế cũng có thể nói là lỗ vốn lắm đó.
“Đang trong quá trình rút thăm trang kiến thức lớn, xin chờ vài phút.......”
Mặc dù chỉ đợi một khoảng thời gian ngắn mà thôi nhưng đối với Lâm Phàm thì thời gian này giống như là bị đóng băng, một ngày dài bằng cả một năm. Hắn muốn biết kết quả ngay lập tức, cho dù nó là loại kiến thức lớn nào thì hắn hoàn toàn có thể chấp nhận được. Xin đừng tra tấn hắn như thế này có được không?
Từng dòng ánh sáng màu vàng nhảy lên trên vô số danh mục kiến thức lớn.
Đinh!
Đột nhiên, dòng ánh sáng màu vàng dừng lại, ánh lên tia sáng lấp lánh, loá mắt vô cùng.
“Mở ra trang kiến thức lớn về y thuật. Trong đó bao gồm: Trung Y, Tây Y và nhiều kiến thức về y thuật khác. ( Bao gồm phần thưởng của bách khoa toàn thư).”
“Trung y chia thành Thuật Trung Y và Thuốc Trung Y.”
“Tây Y chia thành khoa dược liệu và khoa giải phẫu.”
“Tuyên bố nhiệm vụ: Đi chân đất làm nghề y, hành y tế thế qua năm thành phố.”
“Phần thưởng của nhiệm vụ: Cộng một trăm điểm Bách Khoa, mở ra trang kiến thức thứ mười một.”
“Ghi chú: Bởi vì mở ra kiến thức lớn nên cần phải chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ hiện tại.”
“Điểm Bách Khoa: 160.”
“Đếm ngược 60 giây, nên lập tức hành động.”
...
“Con mẹ nó!”
Sau khi Lâm Phàm nghe thấy âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ của bách khoa toàn thư thì hoàn toàn ngu người. Sao nhiệm vụ lần này vội vàng quá vậy? Có cần phải hành động nhanh như thế không?
“59!”
“58!”
...
Các phóng viên đều sợ ngây người khi thấy Lâm đại sư đã phản ứng lại, mà hắn còn văng ra một câu chửi tục. Sau đó bọn họ nhanh chóng vây quanh Lâm đại sư liên tục đặt câu hỏi.
Bây giờ, Lâm Phàm đâu còn thời gian để ba hoa chích chòe với những phóng viên này ở đây, hắn lập tức quay lại nói với Điền Thần Côn: “Tôi sẽ đi ra ngoài một khoảng thời gian, mọi chuyện trong tiệm giao lại cho mọi người xử lý.”
Mọi người vẫn còn sững sờ không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: “Có ý gì vậy?”
Nhưng lúc này, Lâm Phàm lập tức nhảy lên giống như một vận động viên nhảy cao, hắn nhanh chóng vọt ra bên ngoài. Sau đó co chân chạy, vừa chạy i vừa quay đầu lại dặn dò: “Bây giờ tôi có việc phải ra ngoài một khoảng thời gian mới có thể trở về, mọi người trông chừng tiệm giúp tôi.”
Các phóng viên nhanh chóng đuổi theo.
Điền Thần Côn cũng đang đuổi theo: “Cậu đi đâu, ít nhất phải nói rõ chỗ nào chứ.”
Nhưng bây giờ, Lâm Phàm đã sớm không thấy bóng dáng, biến mất không còn một chút dấu vết.
Điền Thần Côn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Rốt cuộc là cậu đi đâu vậy?”
Lúc này, Lâm Phàm đang ở trên xe taxi nói: “Đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn một chuyện vô cùng quan trọng cần phải đi ra ngoài một chuyến để xử lý nó. Về phần cửa tiệm mọi người trông chừng giúp tôi đi.”
Điền Thần Côn: “Chừng nào thì cậu trở về?”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ít nhất cũng phải qua mười ngày lận.”
Việc này là do chính hắn đoán mò mà thôi còn về thời gian chính xác thì đúng là rất khó nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm thật sự không biết nên nói cái gì.
Nhiệm vụ ở trang kiến thức thứ mười này, con mẹ nó cũng quá gài hàng hắn rồi. Không ngờ nó muốn hắn lập tức hành động, hắn còn chưa thu dọn quần áo, hơn nữa công việc cũng chưa chuẩn bị xong, vậy nó muốn mình chơi như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận