Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 749: Chuyện này xem như xong

Bên ngoài.
Kim Thánh Văn thấy Lâm Phàm, tự hỏi người này là ai, hình dáng xa lạ, rõ ràng anh ta không hề quen biết người này.
Vương Minh Dương say choáng váng, tiến lên: “Ối chao, sao cậu đến đây vậy?”
Lâm Phàm thở dài, bất lực: “Tôi đến lâu rồi, anh uống đến ngu người rồi hả?”
“Hu hu…” Bỗng nhiên Vương Minh Dương khóc nấc lên, một người đàn ông to lớn bỗng nhiên khóc làm Lâm Phàm giật mình: “Tôi biết cậu sẽ đến mà, tôi bị người ta chuốc rượu, tôi bị ép không thể không uống.”
Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra, không nói không rằng mở chế độ quay phim lưu lại bộ dạng hiện tại của Vương Minh Dương, những lời Vương Minh Dương vừa nói sẽ không bao giờ nghe được lúc anh ấy tỉnh táo, nhưng bây giờ uống quá nhiều, rất dễ dàng nói ra mấy câu buồn nôn.
“Được rồi, đừng tủi thân nữa, tôi đã lấy lại danh dự cho anh rồi này.” Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương nói.
Vương Minh Dương khóc hụ hụ, bất ngờ ngồi xổm xuống, vẫy tay: “Đừng đụng vào tôi, tôi phải ngồi xổm một lát.”
Lâm Phàm lắc đầu, đây chính là uống quá nhiều rồi, chỉ là phản ứng tự nhiên thôi. Thấy Vương Minh Dương cứ ngồi xổm một chỗ, hắn cất điện thoại lại, cái gì cần lưu đã lưu rồi, mai lấy ra cho anh ta xem không biết anh ta sẽ phản ứng thế nào.
Cũng may là đã nôn hết rượu ra ngoài, nếu không sẽ chẳng phải chỉ đi đường xiêu vẹo thôi đâu, mà sẽ ngã sầm xuống đất, đầu óc mơ hồ, còn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Vương đứng yên đợi Lâm đại sư lên tiếng. Lâm đại sư nói kết thúc thì kết thúc, không kết thúc thì tiếp tục vậy.
Ngô Vân Cương sớm trợn mắt há miệng. Chuyện phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ông ta. Ông ta không biết vì sao Lâm đại sư có năng lực lớn như vậy tại thủ đô. Ông ta ở thủ đô, cho nên chỉ biết Lâm đại sư có mở một cửa hàng, là một người rất thần kỳ nhưng chuyện hôm nay đã thay đổi hoàn toàn nhận thức của anh ta.
Nếu không phải Vương Minh Dương bị người ta chơi, sợ rằng sẽ không thấy được cơn giận của Lâm đại sư.
Nói một câu khó nghe là vênh váo hung hăng, không nể mặt bất kỳ ai, không chịu thiệt, không yên lặng khuất nhục mà bộc phát tại chỗ.
Ông ta rất hâm mộ Vương Minh Dương có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy với Lâm đại sư.
Tất cả những gì Lâm đại sư đang làm là để xả giận cho Vương Minh Dương.
Đáng tiếc, anh ấy đã uống say, không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Cô…” Lâm Phàm chỉ chị Diễm.
“Tôi…” Chị Diễm sửng sốt, hơi sợ hãi và lo lắng.
Lâm Phàm giơ chai rượu Tây trong tay lên: “Tôi nhớ cô cũng có tham dự, nể tình cô là phụ nữ tôi sẽ không làm khó cô, uống hết chai này xem như kết thúc mọi chuyện.”
Ánh mắt chị Diễm nhìn anh rể, dù cô ta đã trải qua rất nhiều chuyện ở sơn trang Thiên Vân nhưng khi đối diện với tình huống này, cô ta thật sự sợ hãi.
Lâm Phàm: “Thế nào? Không được sao?”
Chị Diễm nhún nhường: “Anh trai, tôi… Tôi không thể uống rượu, tôi…”
Nếu uống hết cả chai này, chắc chắn mình sẽ nằm đơ tại chỗ, thậm chí có thể phải nhập viện.
“Không thể uống mà khuyên bạn tôi uống nhiều vậy à? Có phải cô thấy chơi vui lắm không? Không sao. Hôm nay tôi khá rảnh, có thể từ từ chơi với cô.” Lâm Phàm không quan tâm chị Diễm là phụ nữ hay không, người đẹp trong mắt hắn chẳng khác gì nhau.
Kim Thánh Văn bước đến, anh ta chuẩn bị gánh vác chuyện này, nói gì đi nữa cô ta cũng là em vợ đồng thời cũng là hồng nhan tri kỷ của mình, anh ta không thể để cô ta uống hết cả chai này được.
“Lâm thiếu gia…” Dựa vào xưng hô của Ngô Vân Cương, người này họ Lâm, không cần biết có lai lịch gì, cứ gọi là “Lâm thiếu gia” vậy.
Lâm Phàm xua tay: “Đừng gọi tôi là Lâm thiếu gia, tôi không thích cách gọi này, ông có thể gọi tôi là Lâm đại sư. À mà ông là ai vậy?”
Kim Thánh Văn không biết lai lịch đối phương, trong lòng nóng nảy: “Lâm đại sư, cô ấy là em vợ tôi, có điều gì không đúng tôi xin phép nhận lỗi. Anh nể tình cô ấy là phụ nữ không uống được, cho tôi uống giùm cô ấy được không? Tôi biết quy củ, hai chai.”
Khóe miệng Lâm Phàm nở một nụ cười tươi: “Em vợ? Ông thay thế?”
“Vâng. Xin anh người lớn rộng lượng, tha cho cô ấy.” Kim Thánh Văn nói.
“Được.” Lâm Phàm nói.
“Anh rể…” Chị Diễm lo lắng, nếu uống hết hai chai này sao còn tỉnh táo nổi nữa.
Kim Thánh Văn vẫy tay, nhận lấy chai rượu Tây trong tay Lâm Phàm, sau đó sai người lấy thêm một chai nữa, không nói nhiều lập tức đổ ào ào vào miệng.
Rượu Tây cay nồng mạnh mẽ rót vào bụng giống như lửa cháy hừng hực, khiến người ta có thể gục ngã ngay lập tức.
Tuy nhiên Kim Thánh Văn nghẹn đỏ mặt, uống một hơi cạn sạch, quả nhiên sau khi uống hết một chai trong bụng nôn nao dường như muốn ói ngược trở ra, nhưng anh ta cố kìm nén lại, nhận thêm một chai khác đổ ọc vào miệng.
Sau đó.
Hơi thở Kim Thánh Văn bắt đầu hổn hển: “Lâm đại sư, tôi uống xong rồi, anh thấy được không?”
Lâm Phàm vỗ tay: “Tốt, không tệ. Dù ông không phải người tốt lành gì nhưng thật sự rất dũng cảm. Tiểu Vương chúng ta đi, chuyện này xem như xong.”
Ngô Vân Cương đỡ Vương Minh Dương rời khỏi đây.
Sau khi bọn người Lâm Phàm rời khỏi nơi này, thân hình Kim Thánh Văn không vững nổi nữa, bất ngờ quỳ sụp xuống đất, há miệng phun ào ào tất cả rượu ra ngoài.
“Anh rể, anh ổn chứ?” Hốc mắt chị Diễm đỏ bừng, trong lòng lo lắng. Cô ta rất sợ anh rể xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận