Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 778: Mọi người đều hiếu kỳ

"Ừm, tôi xem ra bệnh rồi, ngồi đây đi." Lâm Phàm giơ tay lên nói.
Vương Hỉ Trụ vẫn không yên tâm, hỏi: "Các cậu khám bệnh thật sự không cần tiền chứ?”
Lâm Phàm cười nói: "Yên tâm, không cần tiền, chúng tôi không thu bất kỳ khoản phí nào."
“Vậy là tốt rồi." Vương Hỉ Trụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống.
Triệu Minh Thanh mở miệng hỏi: "Vấn đề phổi của ông rất giống với bệnh của tôi trước kia, nó đã ở bên tôi mấy chục năm."
Vương Hỉ Trụ kinh ngạc nói: "Không nhìn ra ông cũng có bệnh này.”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Đã chữa khỏi rồi."
“Vậy thì chúc mừng." Vương Hỉ Trụ hâm mộ nói. Bây giờ ông ta hâm mộ nhất chính là người có sức khỏe tốt. Sức khỏe tốt thì mọi việc đều thuận lợi, nào giống như ông ta phải nằm ở bệnh viện như thế này.
"Minh Thanh, ông đến xem đi...." Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh gật đầu, sau đó bắt đầu kiểm tra theo trình tự. Trong lòng ông ta cũng có chút tính toán: "Lão sư, tình huống của ông ấy nghiêm trọng hơn so với học trò lúc trước. Hơn nữa không chỉ phổi có vấn đề mà các cơ quan khác trên thân thể cũng có vấn đề, chỉ có điều dễ dàng bị xem nhẹ so với phổi."
“Ừm." Lâm Phàm gật đầu, y thuật của Triệu Minh Thanh quả thật không bị mai một, những triệu chứng này chỉ cần kiểm tra một chút là có thể có thể đoán ra. Chỉ cần nhìn mặt người, đầu lưỡi, mạch tượng.
Vương Hỉ Trụ vốn không có hy vọng đối với việc này: "Bệnh này của tôi, chỗ các anh có thể trị được không?”
Nếu là trước kia, Triệu Minh Thanh nhất định sẽ trả lời rằng bệnh này không thể chữa được. Bởi vì bản thân ông ta cũng không thể chữa khỏi cho mình. Nhưng bây giờ thì không giống. Có lão sư ở đây, hơn nữa lão sư còn chữa khỏi cho mình, bởi vậy đương nhiên bệnh này không thành vấn đề.
Lâm Phàm gật đầu: "Có thể trị."
“À, tôi cũng không biết là không thể trị được." Vương Hỉ Trụ nói. Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên ông ta mới phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu vừa mới nói cái gì?”
Lâm Phàm lại mở miệng nói: "Tôi nói có thể trị được.”
Vương Hỉ Trụ rõ ràng có chút không tin. Tuy nhiên Lâm Phàm lại không nói thêm gì: "Nào, đưa tay cho tôi.”
Lâm Phàm nắm lấy tay Vương Hỉ Trụ, hơi ấn một cái: "Có cảm giác gì hay không?"
Vương Hỉ Trụ cảm nhận, sau đó gật đầu: "Có, có, có loại cảm giác tê dại, hình như thoải mái hơn rồi."
“Nào, đứng lên." Lâm Phàm nói, sau đó một tay nắm lấy bả vai Vương Hỉ Trụ, còn có một bàn tay nhấn vào sau lưng vị trí phổi của ông ta, thủ pháp biến hóa: "Cảm giác như thế nào? Có cảm thấy nhiệt lượng chảy trong cơ thể không?"
“Có, có...." Vương Hỉ Trụ vẻ mặt hưng phấn tươi cười.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay với Triệu Minh Thanh, để ông ta cầm ngân châm tới, nói: "Đợi lát nữa, tôi sẽ châm một mũi. Có thể có loại cảm giác ngứa ngáy, lát nữa ông chỉ cần ngồi cảm nhận xem có hay không thôi.”
Vương Hỉ Trụ lúc này đang đắm chìm trong vui sướng, nhìn thấy ngân châm trong tay Lâm Phàm cũng không biểu hiện ra vẻ gì khác thường, dường như còn có tâm lý chờ mong.
Lâm Phàm châm kim xuống, nhẹ nhàng khuấy động ngân châm, lực lượng thần bí hỗ trợ của bách khoa toàn thư bắt đầu chuyển vào.
Lúc này đây, không cần Lâm Phàm chủ động mở miệng hỏi, Vương Hỉ Trụ liền chủ động nói: "Có cảm giác, có loại cảm giác ngứa ngáy.”
Dần dần, xung quanh có người dân vây quanh.
"A, đây là ngân châm sao, tôi đã xem phim truyền hình, đây chính là công cụ độc quyền của trung y đó."
"Không ngờ còn có thể nhìn thấy trung y dùng ngân châm chữa bệnh cho người ta, Tuy nhiên ông lão này bị bệnh gì vậy?"
"Không biết nhưng nhìn dáng vẻ của ông lão này hình như rất thoải mái."
Một vài người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh. Mặc dù họ không biết tình hình này là gì nhưng nhìn vào cũng thấy có chút lợi hại.
Lâm Phàm không chú ý đến những người này, cười hỏi ông ta: "Không sai chứ, có cảm giác này là đúng. Cây ngân châm tiếp theo hơi dài, ông có sợ không? Châm này xuống sẽ cảm thấy rất thoải mái."
Vương Hỉ Trụ cứ đứng ở nơi đó, nhắm mắt lại: "Tôi không nhìn, bác sĩ anh cứ tùy ý mà làm, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy thoải mái như vậy.”
Lâm Phàm cười gật đầu, nhắm mắt lại thì hoàn toàn không thành vấn đề. Hắn vẫy tay về phía Triệu Minh Thanh, một cây kim to, thô, nhỏ, dài xuất hiện. Nếu nhìn thấy thì đúng là có chút đáng sợ.
Hết kim này đến kim khác.
Trị liệu cho trường hợp này cũng có chút rườm rà, cần phải châm cứu rất nhiều lần. Trên cơ thể người này không có mấy chục mũi châm là không được.
Người chung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mắt.
Có người nhát gan đã che miệng, cái này đúng là quá đáng sợ rồi.
Nhất là trên người ông lão này cắm chi chít ngân châm, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Triệu Minh Thanh không cảm thấy lạ nhưng mà Khưu Kiệt và Trương Đồng Đồng thì lo lẵng khẽ nuốt nước bọt. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tình huống thế này.
Lúc này, tất cả mọi người đều lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì nó thực sự quá dữ dội.
Trong khu nội trú.
“Ông Vương vẫn chưa về sao, đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó.”
“Không biết nữa, có thể vẫn đang đi dạo bên ngoài. Chắc ở trong phòng bệnh nhiều cũng thấy khó chịu trong người. Nhưng mà mấy đứa con của ông ấy cũng chả hiếu thuận gì, chỉ vào thăm bệnh ngày đầu tiên rồi về sau đều không thấy qua nữa”
“Đáng thương thật...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận