Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 252: Anh sợ sao Lâm đại sư?

Trương tổng sững sờ, sau đó lại cười nói: “Không phải Lâm đại sư đang sợ đấy chứ? Đây chỉ là một sự so sánh tương đối mà thôi, cũng không có ý gì khác.”
Lâm Phàm dừng bước, nhìn về phía Trương tổng: “Sao tôi phải so sánh với ông chứ?”
Trưởng tổng vô cùng khó chịu, cảm thấy tên này quá tự kiêu rồi. Chẳng qua hiện tại đang có phóng viên ở đây nên ông ta buộc phải bày ra bộ dáng rộng lượng: “Lâm đại sư, cậu phối hợp một chút đi? Phóng viên và người dân đều đang rất mong chờ đó.”
Các phóng viên đang khiêng theo máy quay cũng đều nói theo: “Lâm đại sư, thử một lần đi, mọi người đều muốn biết bánh kếp của anh và của Trương tổng, bên nào ngon hơn.”
“Bánh kếp của Trương tổng đã từng thử nghiệm với người mắc bệnh chán ăn ở bệnh viện. Mặc dù không có kết quả tốt đẹp nhưng ít nhất cũng làm người mắc bệnh chán ăn mở miệng ăn thử. Chỉ cần Trương tổng thay đổi cách làm một chút thì , chắc chắn có thể thành công.”
“Đúng vậy! Trận so sánh bánh kếp giữa Lâm đại sư và Trương tổng này cũng giúp chúng tôi tiếp thu thêm kiến thức.”
Đám phóng viên đều thích xem náo nhiệt nên không ngại lớn chuyện. Chuyện càng lớn bọn hắn càng vui. Xét cho cùng, tin tức cũng cần phải bán, nếu không có tin để bán thì sao thu hút được sự chú ý của quần chúng đây?
Trương tổng tìm đến Lâm Phàm, chủ yếu có hai mục đích chính:
Thứ nhất: Trước đó bản thân ông ta đã từng muốn nói chuyện hợp tác với Lâm Phàm nhưng hắn lại cự tuyệt, điều này làm Trương tổng rất khó chịu. Vì vậy, sau khi những đầu bếp kia nghiên cứu được cách làm bánh kếp, ông ta đã vô cùng vui vẻ. Lần này đến đây, là muốn nói cho Lâm Phàm biết, cậu không hợp tác với tôi, người chịu thiệt cũng chính là cậu, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
Thứ hai: Chính là tạo đà phát triển cho món bánh kếp của Trương thị. Tiếp theo đó ông ta sẽ mở nhà máy, chuẩn bị dây chuyền sản xuất, tạo dựng các mối quan hệ, đả thông con đường làm ăn sau này.
Đây chính là hiệu ứng quảng cáo, có tác dụng hơn nhiều so với việc bỏ tiền để làm quảng cáo trên TV.
Người làm ăn sẽ không bao giờ làm chuyện mà không thu được lợi.
Bây giờ, chỉ cần hạ thấp bánh kếp của Lâm đại sư, như vậy, việc bánh kếp của Trương thị được nâng cao cũng sẽ là điều đương nhiên. Việc tốt như vậy cớ sao không làm?
Trương tổng rất có lòng tin với bánh kếp của mình, bởi sau khi ông ta ăn xong cũng luôn nhớ thương hương vị bánh kếp.
Hơn nữa, biểu hiện của người dân cũng không làm ông ta phải thất vọng. Mỗi ngày mở cửa bán hàng, cửa khách sạn đều chật ních người. Có người ngồi trong khách sạn dùng bữa, món khác đều không ăn, chỉ ăn bánh kếp. Đây chính là một sự cổ vũ lớn lao đối với Trương tổng.
Ông ta tin tưởng tuyệt đối về bánh kếp của bản thân, cũng biết bánh kếp của mình hiện tại đang rất hot.
Nếu đưa bánh kếp Trương thị ra thị trường, vậy số tiền kiếm được còn nhiều hơn là mở khách sạn.
Nhưng điều khiến ông ta khó chịu chính là lúc ông ta muốn hỏi cách làm bánh kếp từ phía đầu bếp thì bọn họ đều ấp úng không trả lời, cuối cùng cũng chỉ nói qua loa và muốn được hưởng lợi. Những điều này ông ta sao có thể không rõ, vì vậy đã trực tiếp ký hợp đồng mới với bọn họ.
Phải khóa bọn họ lại, như vậy cách làm bánh kếp cũng sẽ thuộc về ông ta.
Những vị đầu bếp kia đều đứng sau lưng Trương tổng, bọn họ cũng không dám phách lối, bởi lẽ họ đều biết rõ bên trong bánh kếp này có chứa những gì. Nhìn Trương tổng khoe khoang như vậy, trong lòng họ đều sợ gần chết. Mặc dù vậy, bọn họ cũng không dám nói gì với Trương tổng, định đợi mấy ngày nữa sẽ xin từ chức, không dám tiếp tục tham gia chuyện này nữa.
Nếu chỉ bán ở khách sạn, bọn họ cũng sẽ không lo sợ như vậy, thế nhưng Trương tổng lại muốn mở nhà máy, muốn bán ra thị trường. Chuyện này dọa chết họ rồi!
Lâm Phàm không ứng chiến làm Trương tổng bất mãn, trong lòng đám phóng viên cũng cảm thấy vô nghĩa nếu không lấy được tin tức trọng điểm.
Phóng viên: “Lâm đại sư, có phải anh sợ việc thi đấu không? Hay anh sợ bánh kếp của mình không ngon bằng bánh kếp của Trương tổng?”
Lâm Phàm nhìn những ký giả này đáp: “Tôi sẽ không phí sức đi thi đấu với kẻ sắp gặp tai ương, bởi lẽ điều này vốn không cần thiết.”
Vừa rồi, hắn phát hiện tên Trương tổng này sẽ gặp phải rắc rối, chắc chắn sẽ có tai ương.
Bây giờ hắn không muốn nói nhiều, cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa.
Trương tổng nghe thấy vậy, cả người đều sững sờ, trong lòng tràn ngập khó chịu: “Lâm đại sư, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung đâu!”
Lâm Phàm lắc đầu, cũng không thèm để ý. Hắn quay người đi vào trong tiệm, ngồi đó uống trà, chơi điện thoại. Hắn thật không hiểu, con người thật kỳ lạ, sao có thể chỉ vì những thứ trước mắt như vậy.
Hắn bán bánh Kếp của hắn, lại không chọc giận ông ta mà sao ông ta cứ cắn mãi không thả thế?
Điền Thần Côn khó chịu, làm gì có ai ức hiếp người quá đáng như vậy chứ? Trương tổng nghiên cứu ra bánh kếp thì ghê gớm lắm hay sao mà còn dám vác mặt đến đây khiêu khích như vậy? Đúng là đồ điên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận