Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 916: Chờ các người đã lâu

Giáo sư Trương: “Thật sự rất đáng tiếc... Vốn khi nhìn thấy nội dung của tài liệu giảng dạy này tôi cũng giật mình. Thế nhưng, không ngờ ngài ấy lại coi trọng danh lợi như vậy, một đám giáo sư già chúng tôi vất vả khổ cực xét duyệt, cuối cùng trên lưng lại cõng loại tiếng xấu này. Đau lòng, thật sự rất đau lòng...”
Mà những người có quan hệ tốt với những vị lão giáo sư này cũng đứng ra ủng hộ, đồng thời bày tỏ sự căm ghét đến tận xương tủy đối với hành vi của Lâm Phàm.
“Lâm đại sư này cũng quá vô lý đi, các lão giáo sư đã vất vả khổ cực xét duyệt. Đồng thời còn loại bỏ những điểm sai, cái này cũng có một phần công lao của người ta, ký tên là chuyện rất bình thường mà...”
“Thất vọng, thật sự rất thất vọng, không nghĩ đến thần y cũng coi trọng danh lợi như vậy.”
“Các người đều là kẻ ngốc sao, những lão già này là muốn chiếm đoạt thành quả của Lâm đại sư, không biết xấu hổ còn đi ‘bán thảm’ thật là buồn nôn mà.”
“Ủng hộ các lão giáo sư, khinh bỉ tên Lâm đại sư kia.”
“Các người không biết phân biệt tốt xấu như vậy sao?”

Giờ phút này, bình luận trên mạng chia làm hai phản ứng, có người ủng hộ Lâm Phàm, có người thì ủng hộ những lão giáo sư kia, bọn họ rốt cuộc cũng xoay chuyển được tình thế.
Nhân sinh trên đời đều phụ thuộc vào hành động.
Trong phố Vân Lý.
Vẻ mặt Ngô U Lan tức giận: “Những người này đáng ghét quá đi, đúng là trợn mắt nói dối mà.”
Điền Thần côn cau mày: “Không dễ làm rồi! Những người kia đều là những lão giáo sư, địa vị trong xã hội không thấp. Lần này bọn họ hợp lại thành một nhóm, chỉ sợ là sẽ nguy hiểm, sao cậu lại không lo lắng chút nào vậy?”
Lâm Phàm cười ha hả nói: “Lo lắng gì chứ, đây là đâu, tôi còn phải đi kiện bọn họ đây.”
Lúc này, Lâm Phàm gọi điện thoại cho Vương Minh Dương, về mặt pháp luật hắn không hiểu rõ cho lắm nên để cho Vương Minh Dương cho người đến giúp. Những ông già này hắn sẽ không tha cho bất cứ người nào, cũng không yêu cầu bọn họ bồi thường gì, chỉ cần bọn họ nói lời xin lỗi là được.
Vương Minh Dương biết chuyện này đã bùng nổ, những lão già này dám bắt nạt huynh đệ của anh ta, cái này không phải là muốn khiêu chiến với anh ta hay sao, ai sợ ai chứ.
Trong phòng họp nào đó.
Đám người giáo sư Dương nở nụ cười, cảm thấy mọi chuyện đã tốt hơn.
“Ha ha, tên nhóc này vẫn muốn đấu với chúng ta, cũng không biết hắn lấy tự tin ở đâu.”
“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, được chúng ta ký tên là đã có mặt mũi rồi, vậy mà hắn không biết tốt xấu.”
“Trong giới y học, y thuật cao siêu không quan trọng, mấu chốt vẫn là có thể làm người hay không.”
"Đúng vậy, cho dù y thuật có cao siêu thì sao chứ! Loại tình huống thế này cũng gặp qua không ít, hình như khoảng hai mươi năm trước có cái người được gọi ‘thánh phẫu thuật’ tên gì nhỉ?”
“Trần Bân.”
“Đúng, đúng, chính là Trần Bân, người này cũng không biết tốt xấu, bây giờ thế nào?”
“Việc này tôi cũng quên rồi, hình như cũng là giáo sư Dương xử lý?”
Giáo sư Dương mỉm cười: “Sao gọi là xử lý, cái này gọi là thiên chuyển công tác điều đến bệnh viện thị trấn, mãi mà không được thăng chức. Có lẽ bây giờ đã về hưu, chỉ có một biên chế nho nhỏ và chút lương hưu ít ỏi mà thôi.”
“Ha ha, việc này tôi có nhớ. Bây giờ tên nhóc này giống như đúc, nếu cậu ta không đi theo chúng ta, đi theo con đường quang minh chính đại sẽ hối hận cả đời.”
“Nhưng mà, những người ở thị trấn kia có lẽ còn phải cảm ơn ngược lại chúng ta đó. Vì chúng ta đã đưa một người thầy thuốc giỏi đến cho bọn họ.”
“Điều này cũng đúng, nhưng biết ơn nhiều hơn nữa thì có làm được gì?"
Bọn họ chia thành hai phái Nam Bắc, có rất nhiều người cùng một giuộc nhưng cũng có nhiều người không muốn gia nhập, kết cục cuối cùng chính là bị chèn ép.
Một số ít người có chút tài học sáng tác sách, sau khi được bọn họ duyệt xét thì không được thông qua. Dù sao một khi họ không muốn người đó thông qua thì có thể tìm ra hàng nghìn lý do.
Ví dụ như vì xã hội được hài hòa nên không thể dùng thử.
Hoặc là có quá nhiều nội dung giống với những cuốn sách khác, vay mượn quá nhiều, không đáng để công bố.
Nếu muốn bao nhiêu lý do thì có bấy nhiêu lý do.

Các phóng viên đi vào trong phố Vân Lý, chuyện này có ảnh hưởng khá lớn. Mặc dù chỉ diễn ra trong một ngày nhưng chuyện này có liên quan đến Lâm đại sư, các phóng viên sao có thể không đến chứ?
Nhưng dạo gần đây tin tức về Lâm đại sư dường như có hơi nhiều. Người này vừa mới ra tù thì lại gây ra chuyện, đúng thật là một bậc thầy không chịu an phận mà.
Điền Thân Côn liếc mắt nhìn: “Các phóng viên đã đến.”
Lâm Phàm nhìn các phóng viên, khóe miệng nở nụ cười: “Chờ các người đã lâu rồi.”
Các phóng viên ào ạt tràn vào.
"Lâm đại sư, xin hỏi chuyện tài liệu giảng dạy cậu sáng tác nhưng bị các lão giáo sư ký tên đồng tác giả là như thế nào?”
“Chuyện này có thật không hay chỉ là để lăng xê tài liệu giảng dạy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận