Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 752: Đến nhà Trịnh lão

Vương Minh Dương đặt điện thoại di động xuống, sau đó ngẩn người một hai giây, lập tức hét lên: “Không được, mau xóa video này đi. Đừng để bị phát tán ra ngoài nếu không mặt mũi của tôi sẽ mất sạch.”
Lâm Phàm bảo vệ điện thoại di động, lập tức cười ha hả: “Đừng có mơ, tôi sẽ lưu video này lại. Sau này có dịp sẽ cho anh xem lần nữa, muốn xóa bỏ video này hả? Nằm mơ đi.”
“Mẹ nó, chúng mình là anh em tốt mà. Sao cậu có thể xấu xa vậy chứ? Mau xóa video đi nào, cầu xin cậu đấy. Cái này nguy hiểm lắm.” Vương Minh Dương muốn rớt nước mắt, anh ấy không nghĩ tối qua mình làm vậy, nhưng không đúng nha. Sao mình là người thế được chứ?
Lâm Phàm cười nói: “Đừng có nằm mơ nữa, nhưng thật lòng nhé. Hôm qua anh bị ấm đầu hay sao mà uống nhiều vậy? Anh không biết mấy tên kia cố tình chơi xỏ anh à?”
Vương Minh Dương hơi lúng túng: “Chuyện này… Chuyện này, thật ra tôi cũng không nghĩ đến mức đó, nhưng mấy tên kia là người có quyền lực, nếu không nể mặt bọn họ thì hạng mục tôi hợp tác với Vân Cương sẽ khó khăn chồng chất.”
Lâm Phàm vỗ vai Vương Minh Dương: “Thôi đi, còn bày đặt khó khăn chồng chất. Tối qua nếu không phải Vân Cương gọi cho tôi thì chắc giờ này tôi nhặt xác anh rồi. Đừng nói nữa, anh nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài một lúc. Mai tôi về Thượng Hải rồi, anh định ở đây đến khi nào?”
“Đi nhanh vậy à?” Vương Minh Dương sững sờ đáp.
“Anh tưởng tôi rảnh rỗi giống anh chắc? Chuyện trong phố Vân Lý đang chờ tôi đây. Nếu tôi còn không mau về chắc sẽ xảy ra chuyện mất.” Bây giờ nghĩ đến tình trạng của phố Vân Lý, Lâm Phàm lập tức đau đầu, trong khoảng thời gian mình đến thủ đô đã không bán bánh kếp, mỗi ngày đám cư dân thành thị đến tiệm không thấy mình chỉ sợ trong lòng đã muốn chém mình ra thành trăm mảnh.
“Tôi đi đây, anh nghỉ ngơi nhé. Trước tiên tôi sẽ giữ video này, chờ nhìn xem biểu hiện sau này của anh, tôi sẽ suy nghĩ có nên xóa bỏ hay không.” Lâm Phàm vẫy tay nói.
Vương Minh Dương nói với theo: “Cậu đi đâu thế?”
Lâm Phàm không quay đầu lại: “Trả nợ nhân tình cho người ta. Sớm biết anh gây chuyện thế này, mẹ nó, lúc đó tôi không nên đi đến thủ đô với anh. Nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo anh là anh em của tôi chứ, bị anh bám đuôi không dứt ra được.”
Vương Minh Dương nghe xong, giận dữ: “Má nó, tôi bám đuôi khi nào? Tôi không có bám theo cậu nha. Nhưng nợ nhân tình của ai vậy? Sao tôi nghe không hiểu gì hết?”
“Này này, chưa nói xong mà. Ít nhất phải nói sơ sơ cho tôi biết với chứ.”
Vương Minh Dương thấy Lâm Phàm cắm đầu đi thẳng, bất lực thở dài, sau đó nhìn Ngô Vân Cương: “Vân Cương, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Haizz…” Ngô Vân Cương cũng thở dài, tỏ vẻ cam chịu.
Bây giờ Vương Minh Dương không biết đầu đuôi sự việc, trong lòng lo lắng: “Anh đừng than ngắn thở dài nữa, nói tôi nghe xem nào.”
Ngô Vân Cương nhìn theo Lâm Phàm, muốn nói lại thôi, thở hắt một hơi: “Haizz, một lời khó nói hết. Minh Dương cậu nghe lời tôi, đừng hỏi. Không biết càng tốt, tôi sợ cậu không chịu nổi.”
“Con khỉ khô…” Càng như thế anh ấy càng tò mò, cuối cùng đã xảy ra chuyện quái quỷ gì. Hai người này thật thần bí, coi như mình bị nhục mặt đi chăng nữa cũng phải cho mình biết xảy ra chuyện gì chứ? Cứ im im giấu giếm không nói, có quỷ mới biết chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên trong lòng anh ấy cũng cảm thấy chuyện hôm qua sợ rằng không đơn giản.
Ba vị “thiếu gia” kia không phải là dạng dễ dây vào nhưng Ngô Vân Cương có thể để Lâm Phàm mang mình đi. Rõ ràng, chuyện đã phát triển đến mức Ngô Vân Cương không thể kiểm soát được.
Cũng không đúng lắm, ở thủ đô này ngoại trừ quen biết Ngô Vân Cương, Lâm Phàm còn biết ai được nữa?
“Chỗ ở của lão Trịnh quả thật không tệ.” Lâm Phàm ngồi trong xe, quan sát xung quanh, vừa cười vừa nói.
Hắn gọi điện thoại cho Tiểu Vương, Tiểu Vương lập tức lái xe riêng đến đón hắn.
Chuyện hôm qua làm hắn thiếu ông Trịnh một món nợ nhân tình, nên trả vẫn phải trả, không cần kéo dài quá lâu.
Huống chi hắn không phải kẻ ngu, tất nhiên biết ông Trịnh yêu thích không rời với các bức tranh mình vẽ, trong lòng luôn muốn có một bức. Vừa may bây giờ mình đang ở thủ đô, chi bằng vẽ một bức cho xong. Với hắn thì chuyện vẽ tranh không phải là chuyện khó khăn gì.
Dùng một bức tranh có thể làm ông Trịnh vui đến long trời lở đất, suy nghĩ kỹ thấy mình không lỗ xíu nào.
Tiểu Vương cười cười, anh ta cũng rất ưa thích môi trường xung quanh, nếu như không phải là cảnh vệ của ông Trịnh, anh ta cũng không thể vào đây được.
Không lâu sau.
Đã đến nơi.
Tiểu Vương mau chóng xuống xe, mở cửa xe cho Lâm Phàm: “Lâm đại sư, đã đến nơi, mời anh xuống xe. Trịnh lão nghe anh muốn ghé thăm, tâm trạng rất tốt.”
Lâm Phàm gật đầu, tất nhiên tâm trạng ông Trịnh vui vẻ rồi, biết mình đến vẽ tranh cho ông ấy còn có thể không vui sao.
“Lão Lâm.” Lúc này ông Trịnh đứng ngay cửa, khi thấy Lâm Phàm lập tức ngoắc tay.
Lâm Phàm vẫy tay, sau đó bước đến: “Rất cảm ơn ông về chuyện tối qua. Nếu không có sự giúp đỡ của ông, sẽ không thể giải quyết dễ dàng như vậy.”
“Ha ha.” Bàn tay núng nính của ông Trịnh đập lên bờ vai Lâm Phàm: “Lão Lâm, cậu khách sáo quá rồi. Hiện nay chúng ta là người một nhà, không nên để trong lòng cái chuyện bé xíu này.”
Lâm Phàm biết tính cách ông Trịnh, không nói thêm gì. Chuyện như thế đối với bọn người Ngô Vân Cương có lẽ khó giải quyết nhưng đối với ông Trịnh chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ chỉ bằng một cái búng tay, mà cũng không được xem là một chuyện nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận