Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 605: Đến Nam Kinh

Y tá đứng ngay cửa thuyết phục: “Cụ à, cụ cứ nói đi. Chuyện này rất quan trọng đó. Cụ nhìn thử xem, người mắc ung thư ở bệnh viện chúng ta rất nhiều, ai nấy đều đau đớn. Nếu chúng ta có thể tìm thấy vị đại sư kia, chúng ta có thể biết được cách chữa trị bệnh ung thư đấy. Cụ nghĩ đi, đó không phải là chuyện đáng mừng à?”
“Việc này…” Cụ Trần do dự, chuyện này đã chạm đến nỗi lòng của ông.
Y tá tiếp tục lên tiếng: “Cụ ngẫm lại mà xem, nếu như chúng ta tìm được anh ta, mời anh ta gia nhập ngành y thì đó chính là tin mừng cho hàng ngàn hàng triệu bệnh nhân rồi.”
Thay phiên nhau khuyên nhủ chừng mười phút đồng hồ.
Cuối cùng cụ Trần mở miệng nói: “Thôi, được rồi. Ông nói cho các cháu biết vậy. Thật ra ông cũng không biết cậu ấy là ai, tên gọi là gì. Hôm đó ông không có chủ động nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy hỏi ông có tin cậu ấy hay không? Có dám để cậu ấy điều trị cho ông không? Khi đó ông biết mình bệnh hiểm nghèo, không còn quan tâm nữa. Hai ngày sau, cậu ấy châm cứu cho ông còn cho ông uống thuốc. Từ đó sức khỏe ông dần dần tốt lên…”
Trong phòng bệnh, bác sĩ và y tá đều im lặng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bác sĩ Lý thở dài: “Không phải là chữa trị bằng Trung Y đấy chứ?”
Khi anh ta còn đi học từng tiếp xúc qua Trung Y, anh ta rất đồng ý với lý thuyết trong đó nhưng độ khó khá lớn nên cuối cùng chọn Tây Y. Kể cả bây giờ trong bệnh viện bọn họ cũng có khoa Trung Y, tuy nhiên bình thường chỉ điều dưỡng cơ thể là chính, còn nếu bệnh nặng thì rất ít người đến khám, có chăng những bệnh nhân thật sự nghèo khó mới chọn Trung Y để từ từ điều trị.
Ông Trần cẩn thận lấy một túi thuốc trong ngăn tủ ra: “Đây chính là bài thuốc đại sư cho ông, cậu ấy buộc ông uống đều đặn mỗi ngày đến khi nào uống hết thuốc thì sẽ khỏi hẳn hoàn toàn. Ông có thể cho mấy đứa xem nhưng không thể lấy của ông được đâu, thuốc này ông còn phải sắc uống, nếu thiếu đi một phần thì hậu quả sẽ khó lường.”
Bác sĩ Lý thấy túi thuốc này, đầu óc hoang mang vội tiến lên xem, anh ta không thể nhận ra những vị thuốc Trung Y trong đó nổi, cần phải tìm một bác sĩ Trung Y xem thử thế nào.
“Cụ Trần cứ yên tâm, bây giờ cháu sẽ đi gọi người. Chúng cháu sẽ xem thuốc trong phòng bệnh của cụ, không đem thuốc đi đâu.” Bác sĩ Lý nói.
Cụ Trần gật đầu: “Vậy thì hay quá!”
….
Trong chớp mắt.
Một phòng bệnh nho nhỏ bỗng chốc tụ tập rất nhiều người, Viện trưởng đến, các bác sĩ trưởng khoa cũng đến, hơn nữa còn có một vị bác sĩ Trung Y.
“Thế nào?” Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm bác sĩ Trung Y.
Bác sĩ Trung Y ngửi ngửi, hít hà, đồng thời sờ tay lên thuốc, thái độ vô cùng nghiêm túc, rất lâu cũng không nói một lời.
Mà mọi người chúng quanh sau khi thúc giục một lần thì cũng không dám hỏi lại, chỉ yên lặng đứng chờ một bên.
Đúng lúc này, bác sĩ Trung Y mở miệng nói: “Tôi biết những dược liệu này nhưng tôi không thể hiểu dược lý của nó.”
Cả đám: “…”
Trên đời không có bức tường nào có thể chắn được gió, trong nháy mắt chuyện của ông cụ Trần đã lan truyền khắp bệnh viện.
Vô số bệnh nhân mắc bệnh ung thư vô cùng sửng sốt, vốn dĩ hi vọng trong lòng họ đã nguội lạnh bỗng nhiên bùng cháy trở lại. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn hậu sự cho mình nhưng sau khi nghe được tin tức này, ai nấy đều kích động.
Phòng bệnh ông cụ Trần giờ phút nào cũng chật kín người.
Có người ngạc nhiên.
Có người sững sờ.
Có người hâm mộ, cũng có người ganh tị.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến số ông cụ Trần lại may mắn như vậy, thế mà có thể gặp được thần y cỡ này.
Các phóng viên cũng lao đến, bọn họ có khứu giác vô cùng nhạy bén với chuyện này, cảm giác đây sẽ là một bản tin rất hấp dẫn.

Trên xe lửa!
Hắn rời khỏi Tô Châu, không phải do cảm thấy không có việc gì làm mà là do đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, cho nên tốt nhất rời đi thì hơn. Căn cứ vào nhiệm vụ của Bách Khoa Toàn Thư thì hắn phải đi qua 5 thành phố khác nhau.
Phải mau đi thành phố khác ngay, nếu ở lại Tô Châu bị người ta bắt được, rồi giữ hắn lại thì sẽ làm trễ nãi nhiệm vụ của Bách Khoa Toàn Thư, như vậy sẽ rất lãng phí thời gian.
Trên đường, ở chỗ ngồi bên cạnh lối đi, một người phụ nữ ôm một đứa trẻ, sắc mặt của nó hơi mệt mỏi có lẽ là đã ngã bệnh. Mà sắc mặt người phụ nữ cũng tiều tụy không kém, dường như mang theo tâm sự.
“Chị này…” Lâm Phàm mở miệng nói: “Cơ thể con chị có vấn đề, tôi thấy chị nên…”
Lâm Phàm vẫn chưa nói xong, người phụ nữ giật mình cảnh giác nhìn Lâm Phàm, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến thì thầm vài câu.
“Tiên sinh, phiền ngài vui lòng trình thẻ căn cước giúp tôi.” Nhân viên phục vụ yêu cầu.
Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đưa thẻ căn cước ra. Hắn không ngờ sự tốt bụng của mình lại khiến người ta nghi ngờ, không khỏi nở nụ cười khổ.
Sau khi trình giấy tờ tùy thân xong, hắn không nói thêm câu nào.
Buổi tối đến Nam Kinh, hắn tìm một khách sạn ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận