Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 475: Ăn vạ

Đây chỉ một đoạn nhạc đệm nhỏ mà thôi, không biết sau này Trần Lực Hào có còn sợ hãi với những lá bài hay không. Điều này hắn cũng không biết, nhưng mà theo cảm nhận của hắn thì điều này có thể sẽ thành công.
Sau khi trải qua chuyện này, hắn đột nhiên nghĩ tới mình nên làm như thế nào, mới có thể hoàn thành hạng mục nhiệm vụ. Hơn nữa cảm giác chắc chắn này còn rất cao, tỷ lệ có thể hoàn thành nhiệm vụ rất lớn. Lợi người lợi mình, một mũi tên trúng hai con nhạn, rất vững vàng nha.
Vương Minh Dương dẫn Lâm Phàm đến đây chủ yếu là giới thiệu cho mọi người quen biết với nhau. Trong lòng của anh ta cũng muốn Lâm Phàm biết thêm một vài người. Nếu biết thêm một người, không phải sẽ mở ra thêm một con đường hay sao.
Nhưng mà Vương Minh Dương hoàn toàn không ngờ đến, Lâm Phàm lại khiến anh ta kinh ngạc đến ngây người. Người anh em này của anh ta cũng quá ‘trâu bò’ rồi, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể làm cho mọi người chào đón đến thế.
Vốn dĩ còn định bưng rượu đến từng người để giới thiệu, nhưng xem ra thì trên cơ bản tất cả mọi người đều vây xung quanh người anh em này của mình rồi. Mọi người đều giống như bạn bè cũ đã quen biết mấy chục năm, khuôn mặt đều tươi cười rạng rỡ, chỉ riêng việc này thôi đã làm cho anh ta có chút choáng váng rồi.
Lâm Phàm đứng ở nơi đó, vẫn luôn duy trì nụ cười, hắn sẽ trả lời một vài câu hỏi của một số người, còn không sẽ mỉm cười cho qua.
Mà những người không nhận được câu trả lời, thì trong lòng bọn họ cũng không cảm thấy khó chịu.
Hiện tại, người vui vẻ nhất đó chính là Kim Vân Dân. Ông ta là người duy nhất nhận được sự chỉ điểm của Lâm đại sư về kinh tế. Đối với những hạng mục đầu tư trong tương lai, ông ta nhất định sẽ xem xét thật cẩn thận, tỉ mỉ.
Vương Minh Dương đi tới cười nói: “Thấy thế nào? Người anh em này của tôi có lợi hại không?”
“Lợi hại! Thật sự rất lợi hại! Lần này, Minh Dương làm rất tốt đó nha.” Hà Thừa Hàn cười nói. Ông ta vô cùng tin phục Lâm đại sư, hơn ai hết ông ta là người hiểu rõ nhất, tất cả những chuyện Lâm đại sư nói ra lúc trước đã chính xác đến mức nào.
Chuyện này cho dù là người thân nhất của ông ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Lâm đại sư này lại biết rất rõ ràng, điều này đại diện cho cái gì? Chỉ có thể khẳng định là tài xem bói của hắn cực kỳ lợi hại.
Bây giờ, đang ở trong phòng này đều là những người nắm giữ kinh tế chủ lực ở Thượng Hải. Mặc dù không phải thuộc top đứng đầu, nhưng chắc chắn cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Lâm Phàm cười nói: “Các vị quá khen rồi, chỉ là hơi ồn ào một chút mà thôi, cũng không có gì lợi hại.”
Mặc dù tỏ vẻ khiêm tốn nhưng hắn vẫn là thừa nhận mình rất giỏi, nếu không giỏi sao dám chảnh như vậy.
Vương Minh Dương cười: “Được rồi, sau này còn rất nhiều cơ hội mà. Mọi người hãy trò chuyện vui vẻ với nhau đi, vào đến đây rồi thì không nói công việc nửa, chỉ tám chuyện thôi”
Mục đích chính của anh ta tổ chức tụ hội lần này, chỉ để tăng thêm tình hữu nghị giữa bạn bè với nhau. Ngày bình thường thì rất bận rộn, gặp được nhau một lần thì càng khó hơn. Bây giờ nhàn nhã như vậy, đương nhiên là không bàn đến công việc, chỉ nói những chuyện bên lề để giao lưu tình cảm thôi .
Mãi cho đến mười giờ rưỡi tối.
Cũng không phải quá trễ. Nhưng những doanh nhân hay các công tử, thiên kim tiểu thư đều khách sáo mà chào tạm biệt Lâm Phàm ra về. Theo như suy nghĩ của bọn họ, thu hoạch lớn nhất trong đêm nay chính là quen biết được người như Lâm đại sư.
Mặc dù, cảm tình còn chưa sâu đậm, nhưng tiếp tục lui tới, thì chắc chắn mọi người sẽ càng ngày càng thân thiết với nhau hơn.
Lâm Phàm thấy thời gian cũng không còn sớm, nên cũng không giữ lại. Về phần đống hỗn độn còn sót lại ở đây thì sẽ có nhân viên phục vụ đến thu dọn, cũng không cần hắn nhúng tay vào.
Lái xe thong thả dạo quanh đường phố, cũng không gấp gáp quay về.
Khi chạy xe trên đường phố, Lâm Phàm còn đang nhìn xung quanh, thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện ở phía trước mũi xe.
Hắn đạp mạnh phanh lại. May mắn là hắn chạy xe tốc độ cũng không nhanh.
“Đây không phải là cố tình ăn vạ đấy chứ?”
Trái tim của Lâm Phàm bắt đầu nhảy lên, nhưng mà căn cứ vào tình hình vừa rồi, thì chắc là không đụng trúng đối phương.
Quả nhiên, không quá vài giây, người kia tự mình đứng dậy. Cũng không thèm nhìn đến Lâm Phàm một cái, ngay lập tức đi về phía trước.
“Đây là tình hình gì vậy.” Trong lòng của Lâm Phàm chứa đầy hoài nghi, rốt cuộc người này bị gì vậy? Nếu là người muốn ăn vạ thì mặc kệ có đụng trúng hay không, chắc chắn sẽ nằm lì trên mặt đất không chịu ngồi dậy.
Hắn cho xe đi chậm lại rồi chạy song song với người đàn ông trung niên này, sau đó quay kính xe xuống.
“Anh trai ơi, anh sao rồi? Có chuyện gì nghĩ quẩn mà muốn đâm vào xe tôi vậy?” Khi nhìn thấy sắc mặt đối phương, hắn phát hiện đối phương có ý định tự sát. Vừa rồi, người này cũng không phải muốn nhào lên trên mui xe của hắn, mà định nhoài người vào bánh xe, muốn hắn cán chết anh ta mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận