Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 803: Đi cái gì, ở lại canh giữ

“Không phải tôi đã nói với anh rồi à? Bảo anh đi đón con gái của anh đi, anh còn muốn hỏi cái gì nữa?” Lâm Phàm nói.
Đại ca Tiểu Hổ không nói thêm một câu, lập tức ra lệnh một tên đàn em: "Đi, đón con gái tôi tới, nhanh lên!”
“Vâng, anh Tiểu Hổ." Tên đàn em nhanh nhẹn chạy đi. Về phần gây rối gì đó vẫn là quên đi. Sao có thể so với con gái của anh Tiểu Hổ được cơ chứ.
Lâm Phàm vẫy tay: "Tiếp tục khám bệnh.”
Các bệnh nhân vui vẻ xếp hàng, Đại ca Tiểu Hổ đứng bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, yên lặng hút, dường như rất ưu sầu.
Lâm Phàm răn dạy: "Nhiều bệnh nhân ở đây thế này mà anh còn hút thuốc à? Dập tắt đi.”
Đại ca Tiểu Hổ nhìn Lâm Phàm, lập tức ném điếu thuốc trên mặt đất dập tắt.
"Có đức có tâm một chút được hay không? Đây là nơi công cộng, bên cạnh là thùng rác, không thể ném vào bên trong hay sao?" Lâm Phàm nói.
Đại ca Tiểu Hổ thở dài, nhặt điếu thuốc lên, đi đến thùng rác bên cạnh, ném tàn thuốc vào.
Chuyện này là sao?
Quả thật khiến cho người ta lúng túng mà.
Bên trong xe.
Vũ Đào vẫn còn đang dạy dỗ: "Các người xem, thế nào gọi là chuyên nghiệp? Như thế này gọi là chuyên nghiệp, hiểu chưa?”
Anh ta chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào, cho dù là thần y thì sao chứ? Thần y không cần ăn cơm, không cần tiêu tiền à?
Ông đây chính là có tiền, có tiền là có thể dùng tất cả các biện pháp khiến thần y cúi đầu đến chữa bệnh cho mình.
Đám đàn em bị răn dạy không dám nói lời nào, bát cơm này không dễ ăn, nhất là chuyện đối đầu đối kháng với đám dân công. Bọn họ cũng cảm thấy việc mình đang làm là chuyện thương thiên hại lý. Hơn nữa, bọn họ cũng thường xuyên chú ý chính sách. Hiện tại chuyện dân công đòi lương đã ra dự luật mới nhưng ông chủ bọn họ lại không cho là khó. Anh ta cứ cho rằng mình ở Giang Ninh nhân mạch rộng, có tiền, có địa vị, còn có thể sợ những điêu dân này chắc?
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy sẽ có lúc xảy ra chuyện.
"Ông chủ, chúng ta có cần trở về trước không?" Một tên đàn em hỏi.
Vũ Đào xua tay nói: "Không cần, cứ ở chỗ này đã. Tôi nghỉ ngơi trước một lát, chờ tôi tỉnh lại, muốn nhìn xem vẻ mặt sụp đổ của cái đám thần y chó má này.
Đám đàn em cũng bó tay đối với tính cách quái dị này của ông chủ. Trong mắt bọn họ, cái này chính là bệnh chung của người có tiền đi.
Hiện trường.
Tên đàn em của đại ca Tiểu Hổ rất nhanh đã ôm một đứa nhỏ đến.
"Cha ơi..." Lúc cô bé nhìn thấy Đại ca Tiểu Hổ thì vui vẻ gọi to. Tuy nhiên giọng nói này cũng có chút vấn đề, có khác biệt rất lớn so với những đứa nhỏ khác.
Hơn nữa khuôn mặt này cũng hơi quái dị, có loại cảm giác nói không nên lời. Đồng thời ánh mắt cũng khác biệt, ánh mắt một đứa nhỏ bình thường đều tràn ngập hoạt bát và tươi sáng nhưng ánh mắt cô bé này lại có chút thất thần.
Các bệnh nhân khác nhìn thấy cô bé thì thấp giọng thảo luận.
Đại ca Tiểu Hổ nhìn về phía Lâm Phàm nói: "Thần y, cái này có thể trị được chứ?”
Lúc nói lời này, đại ca Tiểu Hổ có chút chờ mong. Tuy rằng thái độ bình thường của anh ta rất cường ngạnh nhưng lúc này cũng đã dùng hết sức để hạ thấp tư thái.
Lâm Phàm nói: "Đi ra phía sau xếp hàng, tất cả đều phải theo quy củ.”
Nếu như là dựa theo tính cách bình thường của đại ca Tiểu Hổ, giờ phút này đã sớm lật bàn lên rồi. Bắt anh ta xếp hàng, có phải người này ăn gan hùm mật báo rồi hay không. Nhưng lúc này anh ta lại không nói gì, ngoan ngoãn đến phía sau xếp hàng.
Một số bệnh nhân nói: “Đến đây, đứng chỗ này đi.”
“Đúng vậy, cho đứa bé xem trước đi, dù sao thời gian còn sớm, chúng tôi cũng không vội."
Cho tới bây giờ, đại ca Tiểu Hổ chưa từng nói lời cảm ơn với người khác. Bây giờ lại nhìn thấy những bệnh nhân này nhường chỗ cho mình, trong lúc nhất thời anh ta không biết nên nói cái gì.
"Cám ơn."
Các phóng viên nhắm ống kính vào cảnh tượng trước mắt.
Cảnh này rất hay, thậm chí ngay cả tiêu đề tin tức bọn họ cũng đã nghĩ xong.
"Đứa bé vô tội, thần y trượng nghĩa ra tay, bệnh nhân tranh nhau nhường chỗ.”
Đối với hầu hết các nhà báo, họ sẵn sàng đưa tin tức thật, cũng sẵn sàng đưa tin để truyền năng lượng tích cực. Về phần một số nhà báo đưa tin tiêu cực mỗi ngày thì ngay cả một vấn đề nhỏ, họ cũng có thể biến nó thành tin mà các bạn cảm thấy là tin lớn.
"Người này tuy rằng không giống người làm việc đứng đắn nhưng làm cha vẫn rất đáng tin cậy."
"Ừm, thôi, tin tức này cũng không cần bêu điểm xấu của anh ta nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng đợi lát nữa có thể hỏi một chút, xem rốt cuộc là nguyên nhân gì để cho anh ta đến gây sự với thần y bên này, chẳng lẽ là người lúc trước?"
......
Đám đàn em của Tiểu Hổ lúc này có chút xoắn não. Tình huống hiện tại có phải là không còn chuyện cho bọn họ nữa phải không? Ban đầu họ đến là để gây sự nhưng tình huống này đã thay đổi rồi, Đại ca Tiểu Hổ cũng xếp hàng khám bệnh, bọn họ cũng cảm thấy mình có thể rời đi.
“Đại ca Tiểu Hổ, vậy chúng em có nên đi hay không?” Một tên đàn em tiến lên hỏi.
"Đi cái gì, ở đây canh giữ tên kia, đợi lát nữa chúng ta đi rồi thì hắn sẽ nhất định tìm người khác đến để gây sự. Có chúng ta ở đây, tên đó cũng không dám làm gì." Đại ca Tiểu Hổ nói.
Tên đàn em gật đầu: "Thì ra là như thế, đúng là như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận