Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1150: Tội nghiệp chú Lý

Tề Dũng là một nhà sử học triều Tống xếp hạng số một số hai, khá nổi tiếng trong nước và có rất nhiều học trò, là người cực kỳ có quyền lực. Ông ấy chuyên nghiên cứu văn hoá đời sống thời triều Tống, năm nay đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn. Sau khi ông ấy bước vào, không hề đi lung tung mà bước thẳng đến chỗ bức “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”.
Lần đầu tiên nhìn thấy “Thanh Minh Thượng Hà Đồ”, hai mắt ông ấy đã dính chặt tại chỗ.
Trầm ngâm một phút.
“Hay, hay…” Tề Dũng vỗ tay khen hay, gương mặt đỏ bừng giống như nhìn thấy báu vật trần gian: “Lâm đại sư này đúng là không tầm thường, rõ ràng đây là một học giả có nghiên cứu kỹ lưỡng về triều Tống.”
“Tề giáo sư, giá trị của bức tranh này cao vậy hả?” Một ông lão khác hỏi, ông ấy cũng là một nhà nghiên cứu lịch sử triều Tống nhưng vẫn còn kém một chút so với Tề Dũng.
Tề Dũng xua tay: “Tôi đã nhìn kỹ, bên trong tranh có vẽ phong cảnh sinh hoạt hai bên bờ Biện Kinh. Trong sử sách có thể tìm thấy cảnh này nhưng để mô tả lại bằng tranh thì không hề đơn giản.”
Những đại sư giám định quốc họa cũng vùi đầu vào trong tác phẩm.
Bọn họ đều là những người có danh vọng, khi cẩn thận nghiên cứu những bức tranh này, trong lòng họ bắt đầu cảm thấy mơ màng,
Nhất là sau khi dần dần xâm nhập vào đó, họ càng xem thì càng hoảng sợ, cho dù sau khi phóng to, từng chi tiết nhỏ đều được xử lý kỹ lưỡng, nét vẽ hoàn toàn trầm ổn thậm chí còn rất lưu loát. Việc này không thể nào xuất hiện ở thời hiện đại được.
Kể cả những đại sư nổi tiếng thời xưa cũng chưa chắc có thể vẽ hoàn mỹ đến như thế này.
Việc càng khiến họ khiếp sợ hơn nữa là những bức tranh này làm cho họ cảm thấy rất rung động, mà đó còn là những rung động không thể tưởng tượng nổi. Khi nhìn chúng, toàn bộ tâm trí của họ đều là những bức tranh này, không hề bị phân tâm bởi những gì xung quanh.
Mãi cho đến buổi tối.
Những đại sư này bước ra với tinh thần sáng láng, ông cụ quyền uy nhất trong đó chỉ để lại một câu nói:
“Cấp bậc quốc bảo, tác phẩm tuyệt thế, lưu truyền muôn đời.”
Hôm sau.
Một tin tức làm nức lòng người được tung ra.
“Mười tác phẩm của Lâm đại sư được hiến cho viện bảo tàng ở thủ đô.”
Tiêu đề của bản tin này rất bình thường nhưng bất kỳ người nào nhìn thấy tiêu đề này cũng giật mình.
“Tranh của Lâm đại sư được viện bảo tàng tiếp nhận, việc này… này…”
“Hết hồn, đúng là thứ dữ nha. Chẳng phải nếu như có được một bức tranh của Lâm đại sư thì sẽ phát tài sao?”
“Anh bớt ăn nói xà lơ đi, viện bảo tàng quốc gia mà còn tiếp nhận tác phẩm của Lâm đại sư đó, nếu anh có một bức tranh do Lâm đại sư vẽ thì bản thân anh có giá trị mấy chục triệu luôn ấy chứ.”
“Nhưng mà khi đó anh có chịu bán không? Mấy tác phẩm này để càng lâu càng lên giá đấy.”
“Đó chính là bảo vật cấp quốc gia, được nâng niu như báu vật gia truyền cho thế hệ sau còn không kịp nữa là.”
Trên Weibo ồn ào nhặng xị cả lên, khiến cho vô số người kinh ngạc.
Một số minh tinh từng có mâu thuẫn với Lâm Phàm, khi nhìn đến bản tin này cũng trợn tròn mắt. Đây là vinh hạnh cỡ nào, chỉ sợ cả đời họ cũng không thể nào đạt được.
Đối với một số đại sư nghệ thuật gia, đây là vinh quang mà họ theo đuổi cả đời, thế nhưng với họ thì chuyện này có quá nhiều khó khăn, cho dù họ rèn luyện cả đời cũng chưa chắc đã thành công.
Hiện giờ Lâm Phàm bị oanh tạc điện thoại đến mức sắp phát khùng.
Vương Minh Dương: “Mẹ nó, đại ca của tôi ơi, cậu muốn lên trời luôn rồi.”
“Chuyện nhỏ, không gì đâu, không đáng để bận tâm.”
“Ngưng, bớt nhảm đi nha. Cậu còn định khiêm tốn nữa à? Tôi không xin tranh cậu vẽ, cũng không làm khó cậu. Nhưng lúc tôi chết già cậu phải cho tôi một bức đấy nhé.”
“Được, được. Không thành vấn đề. Lỡ đâu tôi chết trước anh thì sao?”
“Im, cái miệng nói bậy, chẳng may linh nghiệm thì làm sao? Không nói những chuyện này nữa, dù sao cũng chúc mừng cậu. Tôi rất tự hào khi có một người anh em như cậu đó.”
“Ha ha…”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm thấy cha mình gọi điện thoại đến, lập tức nở nụ cười.
“Cha, có phải cha nhận được tin gì không?”
Bên kia điện thoại vang lên tiếng cha già đang kích động gầm gừ: “Con trai, trên mạng nói có thật không con?”
Lâm Phàm lúng túng: “Thật ạ, con của cha mang vinh quang về cho cha nè, mười tác phẩm đều đã được viện bảo tàng quốc gia tiếp nhận rồi.”
“Ha ha…” Giây phút này, bên kia đầu dây điện thoại cất lên tiếng cười hưng phấn của ông cha già, hơn nữa còn cười ngặt nghẽo: “Giỏi, giỏi lắm. Con trai của cha rất tài năng. Con cũng đừng nên tự cao, sau này không nên tự tiện vẽ tranh cho người ta. Dù cha con không hiểu biết nhiều nhưng vẫn biết vật quý vì hiếm, nếu con vẽ nhiều thì sẽ mất đi giá trị đó.”
“Không được, không được. Chuyện lớn như vậy cha phải đi kể cho người khác biết mới được.”
Không đợi Lâm Phàm kịp trả lời, ông cha già lập tức cúp điện thoại.
Lâm Phàm lắc đầu bó tay, tất nhiên hắn biết cha mình muốn tìm ai, không khỏi mặc niệm vài giây cho chú Lý, gặp phải một người cha thích khoe mẽ như vậy hắn cũng bất lực lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận