Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 296: Bằng chứng

Lâm Phàm liên tục tìm mười mấy ngôi sao đang nổi tiếng, không phân biệt trắng đỏ xanh vàng, gán mác liên quan đến hai lão súc sinh đó cho bọn họ.
Kết quả đã hoàn toàn đắc tội fan hâm mộ của những minh tinh đang cực kỳ nổi tiếng kia.
Dù Weibo của hắn có trăm vạn người quan tâm nhưng vô dụng, đa số chỉ muốn hóng hớt, hắn chửi mắng nhiều minh tinh đến thế, chắc chắn sẽ bị đám fan hâm mộ của những minh tinh đó đánh trả ngay thôi.
Thoáng nhìn bình luận trên Weibo của mình, sau đó không dám nhìn nữa. Weibo đã bị những fan hâm mộ kia mắng cho cạn lời, vô cùng thê thảm.
Tuy nhiên hắn đã đạt được mục đích.
Ha ha!
Dám đè tin tức xuống, xử lý qua loa à? Ông có cho mấy đứa làm vậy không hả?
Những fan hâm mộ của Lâm đại sư đang suy đoán, họ cảm giác Lâm đại sư đã lên cơn điên mất rồi.
Đến khi Tưởng Lập và Trần Quyên nhìn Weibo thì cười nắc nẻ. Đúng là một kẻ tâm thần, muốn nổi tiếng đến phát điên. Dưới tình huống này đã có fan hâm mộ của những minh tinh kia xử lý đối phương, không cần bọn hắn phải động tay.
Bây giờ Ngô U Lan sợ ngây người: “Lâm đại sư, anh đang đi rải bom hả? Không sợ có chuyện sao?”
Lâm Phàm cười cười: “Đây chính là hiệu quả tôi đang muốn.”
Ngô Thiên Hà cười nói: “Có đôi khi không cần đánh chính diện, tập kích sẽ có hiệu quả tốt hơn đấy. Chẳng lẽ là cậu có chứng cứ sao?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”
Mắng hơn mười ngôi sao đang nổi tiếng dẫn đến Weibo bị oanh tạc. Sau khi mắng xong hắn đóng Weibo lại. Hiệu quả hắn cần đã có, bây giờ hắn sẽ không quan tâm gì nữa, quan trọng nhất là phải lấy được chứng cứ.
Không biết cái máy tính cổ lỗ xỉ trong nhà ra sao rồi? Không biết có thu thập được chứng cứ hữu dụng nào không nữa?
Buổi tối.
Lâm Phàm về đến nhà, đến trước chiếc máy tính đời cũ, trong lòng thầm cầu nguyện có thể xuất hiện chứng cứ.
Khi thấy hình ảnh trên màn hình máy tính, hắn hơi sửng sốt. Toàn bộ pop-up đã biến mất. Chẳng lẽ đã thất bại?
100 điểm Bách Khoa cứ thế đã đổ sông đổ biển. Nếu không có chứng cứ, chuyện này sẽ không thể thay đổi được nữa. Những việc ban ngày hắn làm hoàn toàn uổng công vô ích.
“Úi!” Lâm Phàm ngạc nhiên, trên màn ảnh máy tính xuất hiện hai tệp video, hơn nữa còn có tên.
Tưởng Lập!
Trần Quyên!
Hắn nóng nảy ngồi xuống, trong lòng kích động, sau đó ấn mở một video.
Thời lượng video chỉ có mười phút, hắn không biết nội dung bên trong là gì, chỉ đành phải xem thử.
Hình ảnh xuất hiện, góc quay là ở phòng làm việc, hẳn là Tưởng Lập đang lướt điện thoại, trùng hợp ống kính quay trúng Trần Quyên.
Trần Quyên: “Tinh Quang đã giúp chúng ta ém nhẹm chuyện này, đám điêu dân này cho là có tác dụng ư?”
Tưởng Lập: “Các tòa soạn lớn cũng không dám vạch trần. Một cái Weibo của tên thần côn chỉ có trăm vạn người quan tâm cũng dám đấu với chúng ta à? Không biết nó lấy can đảm ở đâu ra nữa.”
Trần Quyên: “Cha của Hạ Y Mạc đồng ý yêu cầu của anh, thừa nhận cô ta có bệnh trầm cảm. Anh định năm sau nhận cô ta vào học lại sao?”
Tưởng Lập: “Cô nghĩ có chắc? Sang năm chuyện đã qua rồi, chưa kể tôi có nói câu đó hử? Tôi có đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ông ta đâu? Nhưng cô nghĩ xem nếu năm sau nhận cô ta vào lại, tôi cưỡng ép cô ta lần nữa, có phải tốt hơn không?”
Tiếng cười Trần Quyên vang lên, sau đó trở nên nghiêm túc: “Lão Tưởng, mai mốt bớt làm mấy chuyện xấu này lại đi! Lần này gặp một kẻ liều mạng, nếu không có nguyên nhân đặc thù sợ rằng sẽ xảy ra chuyện mất.”
“Yên tâm, xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Trừ khi mấy đứa nó không muốn tồn tại trong ngành này nữa.”

Xem xong video, Lâm Phàm nổi giận. Nhân cách thật thối tha. Tuy nhiên điều làm hắn phấn khích nhất là cuối cùng đã có chứng cứ, Bách Khoa Toàn Thư không hổ là Bách Khoa Toàn Thư, hiệu suất rất cao, còn đóng gói tất cả các video có lợi lại thành một thư mục.
Sau video này còn có nhiều nội dung có thể khiến người ta nổi giận. Dù đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, Tưởng Lập vẫn không chùn tay, buổi tối dẫn học sinh đi thuê phòng. Tất nhiên Bách Khoa Toàn Thư đã mosaic gương mặt nữ sinh này lại, xem như cho nữ sinh này một cơ hội.
Bên cạnh đó còn có thư mục của Trần Quyên, buổi tối mời lãnh đạo ăn cơm, sau khi dùng bữa xong còn sắp xếp một số việc không thể để ai biết.
Hiện nay những video này là chứng cứ lợi hại nhất, đủ để bọn họ xất bất xang bang. Nếu những video này không có tác dụng thì đành bó tay.
Sau đó Lâm Phàm download những video này vào điện thoại. Mai sẽ là lúc châm ngòi nổ.
Cảm thấy đã thỏa mãn, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không hề hối hận khi dính vào chuyện này, cũng không sợ hãi. Cho là có người tìm đến nhà thì có thể làm gì được hắn?
Bát Quái Chưởng của ông đây để chơi à?
Dĩ nhiên đây chỉ là suy nghĩ vu vơ của hắn, bây giờ hắn phải suy nghĩ xem video này ở đâu ra? Tất nhiên là vô tình download được trên mạng xuống rồi.
Ai biết được thằng khỉ gió nào tung lên mạng chứ.
Cực khổ download mấy cái G, cuối cùng download nhầm mấy cái vớ vẩn này.
Bách Khoa Toàn Thư vẫn rất hiểu ý, ô biểu tượng ở máy tính có hình tia sét, hơn nữa còn đang download ít nhất mấy chục bộ phim G.
Đến nỗi tên của những bộ phim này thật khó đọc nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận