Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 391: Lại giả ngu

Lâm Phàm nào biết Tân Đông Phương ở đâu chứ, nên sau đó đành phải bịa linh tinh: "Một lớp đào tạo đầu bếp, về sau học sinh trong lớp đánh nhau, đánh bị thương không ít người nên lớp học đã bị cho đóng cửa rồi.”
Bạch Kha vẫn sửng sốt, cậu ta thật sự chưa từng nghe qua chuyện này. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, những lớp đào tạo nhỏ này quá nhiều nên có lẽ mình không biết. Nhưng lớp đào tạo như vậy, lại bởi vì học sinh đánh nhau mà bồi thường đến phá sản thì ngược lại thật đáng tiếc.
"Không bằng bây giờ cậu dạy cho mình đi, mình sẽ học rất nhanh." Bạch Kha nói.
"Bây giờ học cái gì, cậu gọi mình tới đây để ôn chuyện cũ cơ mà, muốn học cũng phải để ngày mai chứ. Không nói gì nữa, chúng ta uống rượu trước, bây giờ hẳn là không có khách hàng tới nữa rồi." Lâm Phàm nói.
.....
Uống đến mười một giờ, đầu Lâm Phàm có chút choáng váng, không nghĩ tới uống có bốn ly đã cảm thấy không ổn. Nhưng cũng may hắn vẫn tỉnh táo để từ chối việc Bạch Kha đưa mình về nhà, sau đó hắn trực tiếp bắt xe taxi đi về.
Trước cửa nhà, hắn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vào giờ này, nhất định là cha mẹ đã ngủ rồi. Cũng không biết đêm nay Vương Minh Dương lại nói lung tung gì với cha mẹ nữa. Tuy nhiên cũng không sao cả, ngày mai hắn sẽ dậy sớm chuồn ra ngoài, đến lúc đó dù muốn hỏi cũng không hỏi được.
Đẩy cửa ra.
Phòng khách ồn ào.
"Dì, dì yên tâm, việc này cứ để con lo! Chú! Chú! Chúng ta uống...."
"A, Lâm Phàm về rồi...."
Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn bóng dáng quen thuộc trong phòng khách, nhất thời trợn tròn mắt. Sau đó lặng lẽ nhìn thời gian, đã gần mười một giờ rưỡi mà còn chưa kết thúc, thế này thì trò chuyện đến cỡ nào đây chứ?
Mấy ánh mắt nhìn về phía mình, làm chút tâm tư nhỏ của Lâm Phàm nhảy lên, cái này cũng quá hố nhau rồi đó.
Mẹ Lâm Phàm ngồi một bên nói: "Thằng nhóc thối, mau tới đây đi! Mẹ muốn hỏi con một số chuyện.”
Lâm Phàm sửng sốt, sau đó đột nhiên lảo đảo: "Ôi Ôi, chóng mặt quá! Hôm nay con uống hơi nhiều, không được! Không được! Con nhất định phải ngủ đã.”
Giờ phút này, Lâm Phàm bắt đầu đi bộ lảo đảo, sau đó hắn trực tiếp đi tới phòng ngủ.
Làm sao hắn dám nói chuyện cùng mẹ cơ chứ? Tốt nhất vẫn là nên nhanh chóng giả chết thì hơn. Chờ cho bọn Vương Minh Dương rời đi, hắn phải hỏi rõ ràng hôm nay nói chuyện về cái gì thì mới dễ đối phó.
Làm sao mẹ Lâm Phàm có thể không hiểu con trai mình cơ chứ: "Lại giả ngu phải không?”
Vương Minh Dương cười nói: "Mau tới đây đi! Dì đã nói sẽ không thúc giục cậu xem mắt kết hôn nữa rồi.... ”
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời ngây ngẩn cả người: "Ôi chao! Đầu lại không đau nữa. Mẹ! Sao mọi người còn chưa kết thúc vậy?”
Nghe nói như vậy, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, xem ra Vương Minh Dương không làm mình thất vọng, nhất định là đã thuyết phục giúp cho mình rồi.
Trên bàn ăn.
Mẹ Lâm Phàm nói với giọng điệu sâu sắc: "Con trai à, chuyện này Tiểu Vương đã nói cho chúng ta biết, trong lòng chúng ta cũng rất yên tâm. Nhưng con cũng phải nhớ kỹ, con gái nhà người ta đều là những cô gái tốt. Con cũng không thể ba tâm hai ý được. Nếu như con đã có lựa chọn, chọn ai thì con cũng không thể lừa gạt tình cảm của cô gái khác, càng không thể để cho cô gái khác bị tổn thương. Nếu mẹ biết con ba tâm hai ý, tên nhóc con sẽ không có cuộc sống tốt đẹp đâu."
Lâm Phàm thở dài một hơi: "Mẹ! Mẹ yên tâm! Cha mẹ còn không tin con sao?”
Mẹ gật đầu: "Ừ, chúng ta đều tin tưởng con.”
Sau đó ở trên bàn ăn, mọi người lại nói chuyện.
Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc chuẩn bị rời đi, thời gian thật sự không còn sớm nữa.
Mẹ Lâm Phàm cũng không giữ người lại: "Con mau đưa Tiểu Vương xuống lầu đi.”
Lâm Phàm đáp một tiếng.
Trong thang máy.
Vương Minh Dương cười nói: "Thế nào? Tôi có lợi hại không? Bây giờ cậu đã tin tôi rồi chứ?”
Lâm Phàm giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại rồi.”
"Ha ha...." Vương Minh Dương cười, sau khi xuống dưới lầu, ôm Hứa Tử Nhạc đi đến thế của giới hai người.
......
Ngày hôm sau!
Hắn còn đang ngủ thì mẹ hắn đã trực tiếp vào phòng, kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào: "Đã mấy giờ rồi mà còn ngủ? Con nhanh rời giường rồi ăn điểm tâm đi.”
Lâm Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn đồng hồ: "Mẹ, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, để con ngủ thêm một chút đi.”
Mẹ: "Nhanh thức dậy ăn sáng. Con mà không ăn sáng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến dạ dày đấy! Nhanh lên đi! Đừng lề mà lề mề nữa."
Biết làm sao được, giấc ngủ này tất nhiên là không thể ngủ được nữa. Hắn đánh răng rửa mặt xong hết nhưng vì thức dậy quá sớm nên đến bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng.
Trên bàn ăn, mẹ hắn hỏi một số chuyện, hắn cũng mơ mơ màng màng đáp lại. Còn có thể hỏi cái gì ngoài chuyện tối hôm qua đã nói chứ? Thế nhưng đối với mẹ hắn mà nói, chỉ nói qua một lần khẳng định là không đủ.
Cha hắn ngồi bên cạnh không nói một lời, ở trong nhà này là mẹ hắn làm chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận