Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 830: Tự lực cánh sinh

10 giờ.
Lâm Phàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Tằng Vĩ cười nói: “Ông chủ nhỏ, cậu cảm thấy sao?”
Theo anh ta thấy chắc chắn ông chủ nhỏ không làm nổi việc này, dù sao đây cũng là công việc đòi hỏi kỹ thuật, nếu không có kinh nghiệm thì không thể làm hài lòng khách hàng.
“Khá ổn, cũng tốt đấy chứ, cảm giác về lần trải nghiệm này thật không giống bình thường.” Lâm Phàm cười đáp, nhớ đến những vị khách mình gặp trong ngày hôm nay, dưới tác dụng phụ trợ thần bí của Bách Khoa Toàn Thư đã xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Mà cũng giúp hắn hiểu sâu thêm về kỹ thuật thần cấp chà lưng này.
Kỹ thuật không phải là điều duy nhất, mà nó còn có thể khai thông tâm hồn của người khác, đó mới là điều quan trọng.
Nhưng mà chẳng lẽ kỹ thuật chà lưng thần cấp này cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi à?
Tạm thời hắn vẫn chưa hiểu rõ, dù sao kinh nghiệm vẫn còn quá ít, quan trọng là khách hàng không nhiều nên không ai giúp hắn thử nghiệm.
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý.
Ông Trương kinh ngạc nói: “Ông chủ nhỏ, cậu đến nhà tắm của Tằng Vĩ làm nhân viên chà lưng sao, chuyện này thật hay giả vậy?”
Lâm Phàm cười rồi nói: “Chắc chắn là thật rồi, đây gọi là trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm các ngành nghề. Nếu ngày nào đó mà tôi đi móc cống thì mấy người cũng đừng ngạc nhiên quá nha, vì tôi đang trải nghiệm cuộc sống thôi mà.”
“Ha ha.” Ông Trương bật cười ngay tức khắc: “Ông chủ nhỏ thật biết nói đùa.”
Đương nhiên Lâm Phàm không hề đùa cợt, nếu hắn thật sự đen đủi đến mức độ nào đó thì đúng là có thể vớ phải kiến thức thần cấp khai thông cống nước . Nếu vậy thì xem như thảm rồi nhưng hắn cũng chỉ nghĩ thế thôi chứ làm gì có chuyện đó xảy ra được chứ.
Trong tiệm.
Điền Thần Côn ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm: “Cậu thật sự đi à?”
Lâm Phàm gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Giỏi đấy, tôi không nhìn thấu được cậu nữa rồi.”
Ngô U Lan cũng hết sức ngạc nhiên, cảm thấy khó có thể tin nổi, cô ấy không hiểu vì sao đang yên đang lành mà anh Lâm lại đi làm nhân viên chà lưng, chuyện này có nghĩ nát óc cũng nghĩ không thông.
Lâm Phàm vui vẻ đáp: “Nếu ông nhìn thấu được tôi thì thật sự ghê gớm lắm rồi đó, thôi không nói nữa, tôi đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn đây, mọi người trông tiệm đi.”
Trang kiến thức thứ mười một đã hoàn thành rồi, hắn cũng quan tâm đến Viện phúc lợi nhiều hơn.
Đây là sự nghiệp lâu dài chứ không phải trong ngày một ngày hai.
Hắn rời đi hai mươi ngày cũng không biết lũ trẻ có nhớ hắn không, chắc cũng sẽ nhớ lắm nhỉ.
Lâm Phàm lái xe đi đến Viện phúc lợi.
Tại cổng Viện.
“Chú Lâm đến rồi…”
Lúc này, nhóc mập mạp đã phát hiện ra hắn, nhóc con lập tức reo lên. Bây giờ bọn chúng sống trong Viện phúc lợi rất vui vẻ, mỗi ngày đám nhóc chơi đùa cùng nhau, vô lo vô nghĩ.
Lâm Phàm cười đáp: “Mập mạp, lại đây chú bảo.”
Mập mạp nhìn Lâm Phàm rồi sau đó phi nhanh về phía Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Chú Lâm.”
“Có phải dạo này lại ham ăn rồi phải không, nhóc nhìn mình xem, còn mập hơn lúc trước gặp chú nữa, cái mặt tròn mũm mĩm này sắp biến thành trái bóng rồi đấy.” Lâm Phàm cười nói.
Mập mạp lắc đầu: “Không có, không phải con ham ăn mà do chú Hàn cứ cho con ăn, chú ấy nói con mập chút thì sẽ càng đáng yêu.”
Lâm Phàm bước xuống, cái tên Hàn Lục này thật lắm trò: “Gần đây vẽ tranh thế nào? Có kiên trì không đấy?”
Mập mạp gật đầu: “Dạ có, Viện trưởng và chú Hàn Lục vẫn luôn dẫn bọn con đi vẽ tranh.”
Lâm Phàm gật đầu: “Đi đi, đừng tham ăn đấy, sau này lớn lên không tìm được bạn gái thì lại hối hận cho xem.”

Lâm Phàm đến phòng làm việc tìm viện trưởng Hoàng, nhờ có sự quan tâm của Lâm Phàm và một vài doanh nghiệp ở Thượng Hải nên thỉnh thoảng Viện phúc lợi cũng nhận được một ít vật tư.
“Viện trường Hoàng, gần đây gặp phải chuyện gì khó khăn à?” Lâm Phàm hỏi.
Viện trường Hoàng gật đầu: “Dạo gần đây đúng là có chút chuyện phiền muộn, bọn trẻ cũng lớn hơn rồi, cần phải được học hành. Nhưng cậu cũng biết hoàn cảnh Viện phúc lợi chúng ta rồi, tiền bạc không đủ để mở lớp học, vậy nên tôi muốn nhờ chính phủ hỗ trợ, tiến hành quyên góp để cho bọn nhỏ được học hành tử tế.”
Lâm Phàm yên lặng suy nghĩ một lát: “Chuyện này tôi cũng biết, tôi cũng nghĩ đến tình hình thực tế rồi, bây giờ các trường học ở bên ngoài không thể tiếp nhận nhiều học sinh như vậy, chưa kể nếu phân tán bọn trẻ ra thì không thể đảm bảo an toàn cho tất cả. Vì vậy chỉ có duy nhất một sự lựa chọn là mời thầy cô giáo đến viện phúc lợi rồi mở lớp học thôi. Còn về chuyện tiền bạc thì chúng ta không cần tìm kiếm sự giúp đỡ, muốn duy trì Viện phúc lợi lâu dài thì tự phải có con đường riêng.”
Viện trưởng Hoàng gật đầu: “Nhưng ở đây toàn là trẻ em, nếu muốn tự lực cánh sinh thì không phải chuyện dễ dàng.”
Mời thầy cô về Viện để dạy hay đi tìm nguồn tài chính với hắn không phải là chuyện khó khăn gì, nếu hắn mở lời với Vương Minh Dương thì nhất định sẽ nhận được một khoản kếch xù.
Nhưng làm người phải tự dựa vào bản thân mình, đặc biệt là trên phương diện này, cũng không thể để người ta tài trợ mãi. Khu vui chơi cho bọn trẻ trong Viện, còn có quần áo hiện giờ đều là do người ta tặng cho, dù da mặt hắn có dày thì cũng không thể mở lời được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận