Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 258: Tình huống khẩn cấp

Mà tình huống hiện tại, cũng chỉ là một sự dạy dỗ nho nhỏ dành cho ông ta mà thôi.
Điền Thần Côn đứng ở cửa, ánh mắt nhìn về phương xa, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề gì đó, nhưng lại không quá chắc chắn.
Lâm Phàm hỏi: “Nhìn cái gì mà chăm chú vậy?”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Không phải! Cậu nhìn thử tầng trên bên kia xem, là treo thịt xông khói hay là một đứa trẻ vậy? Khoảng cách xa quá, tôi nhìn không rõ.”
“Thật không vậy? “ Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, cũng không thấy rõ, cảm thấy bóng đen kia hình như đang đung đưa.
Mấy người mua bánh kếp cũng ngẩng đầu nhìn thử.
“Ôi! Hình như là một đứa bé!”
“Không đúng! Tôi nghĩ có thể là thịt xông khói, vẻ bề ngoài rất lớn.”
“Nhà anh ướp thịt xông khói vào mùa hè à? Trời nóng như vậy không sợ thịt hôi sao?”
“Nếu cái này không phải thịt xông khói thì là cái ....”
......
Ngay lúc mấy người dân đang trao đổi bàn luận, âm thanh của xe cứu thương truyền đến, còn có cả xe cảnh sát.
Người dân: “Đó là một đứa bé, có một đứa bị rơi ở đó.”
Lúc này, mấy người dân bắt đầu kinh ngạc nói.
“Mau qua đó xem thử đi, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Haizz, nếu là một đứa bé thì thật kinh khủng.”
“Đúng vậy! Cả xe cứu thương và xe cảnh sát đều tới, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
......
Tính tò mò của mọi người rất nặng, gặp phải chuyện gì kỳ lạ cũng phải chạy qua xem thử một chút.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, sau đó đặt chén trà trên tay xuống: “Tôi đi xem thử một chút, mọi người ở lại trông chừng tiệm đi.”
“Hả? Cái gì cơ? ...” Điền Thần Côn ngẩng đầu nhìn lại, cảm thấy choáng váng.
Xung quanh phố Vân Lý có một số tòa nhà chung cơ cao hơn 30 tầng, thật đáng sợ nếu như có đứa trẻ nào bị treo ở trên đó.
Lúc đến nơi, dưới lầu đã sớm bị mọi người vây kín.
Cư dân đều nhìn lên trên lầu và chỉ trỏ, nói cái gì đó Lâm Phàm nghe không hiểu lắm, nhưng ý đại khái vẫn có thể biết được. Thật đáng sợ!
“Sao 119 vẫn chưa tới vậy?”
“Xe cứu thương và xe cảnh sát có tới cũng vô dụng thôi.”
Lúc này, một cô gái trẻ vẻ mặt hốt hoảng, đứng dưới lầu kêu to: “Mau cứu con tôi với ...”
“Người đâu rồi ....”
Toàn thân người phụ nữ trẻ tuổi này đều run lên bần bật.
“Rơi xuống từ tầng 28, đầu bị mắc kẹt ở cửa chống trộm bên ngoài ban công của tầng 26. Hiện tại gia đình sống ở tầng 26 đó cũng không có ở nhà.”
“Đừng nói tầng 26, ngay cả tầng 28 và 25 cũng đều không có người kìa.”
“Nếu không mau chóng đi cứu, chỉ sợ đứa nhỏ này sẽ bị ngạt thở.”
“Hình như là mẹ đứa bé xuống lầu vứt rác, cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Người dân ở dưới cũng vô cùng lo lắng. Nhưng với tình hình hiện tại, họ cũng không biết nên làm thế nào.
“Xe cứu hỏa bị kẹt trên đường, vẫn còn chưa tới.”
“Mấy hộ gia đình sống ở tầng 26 đều đang đi làm. Vừa nãy đã có người gọi điện, hiện tại bọn họ đang vội vàng trở về, nhưng chỉ sợ không kịp.”
“Còn không mau lên đó coi thử, xem xem cửa ở tầng 27 có mở không.”
Mẹ của đứa trẻ sau khi nghe xong, vội vàng chạy vào trong tòa nhà, cô ấy hiện tại vô cùng hoang mang lo sợ, không dám chủ quan.
Lâm Phàm cảm thấy bản thân bắt gặp chuyện này, cũng không thể bỏ qua, phải đi xem thử một chút.
Lâm Phàm nối gót theo sau, người mẹ trẻ tuổi này đã hoảng loạn đến sắp hóa điên.
Thang máy đã dừng ở tầng một. Thời điểm này buộc phải đi thang máy, nếu như chỉ có bốn năm tầng thì leo thang bộ chắc chắn sẽ nhanh hơn thang máy. Nhưng họ đang cần lên tầng hai mươi tám, tốc độ thang máy đi lên sẽ ổn định nên đi thang máy là nhanh nhất.
Tầng hai mươi sáu!
Rất nhiều người đang đứng ở hành lang.
Có cả cảnh sát lẫn bác sĩ.
Tuy nhiên, lúc này đây, họ chỉ biết đứng ở đó thẫn thờ nhìn .
Người mẹ trẻ chộp lấy một viên cảnh sát, bà khóc nhiều đến mức mắt đỏ hoe: “Xong chưa?”
Cảnh sát đáp: “Sắp rồi, sắp rồi.”
“Thầy Vương, cửa mở được chưa?”
Một người đàn ông đang ngồi xổm trước cửa. Ông ta là thợ mở khóa chuyên nghiệp, một bậc thầy tài giỏi từng giành giải quán quân cuộc thi phá khóa, có tiếng là có thể mở bất kỳ cửa chống trộm nào.
Đầu thầy Vương toát hết cả mồ hôi, việc ông ta đang làm hiện tại không phải mở khóa một cách chậm rãi và ung dung mà là cứu người, mỗi một giây đều vô cùng quý báu.
Song, đối với người mẹ trẻ này thì từng giây từng phút trôi qua đều là sự tra tấn. Cô nắm chặt tay áo cảnh sát, hai chân dính chặt vào mặt đất miệng lẩm bẩm: “Xong chưa vậy...”
Giờ phút này, người mẹ trẻ xô cảnh sát ra và lao vào đập cửa, kêu thợ mở khóa tránh ra. Ban nãy không phản xạ kịp, lúc này cảnh sát lập tức tiến lên kéo cô ấy ra: “Bình tĩnh chút đi, cứ để thầy Vương mở khóa, chắc chắn sẽ kịp mà.”
“Thầy Vương, dù thế nào đi nữa thì ông cũng phải mở được đấy! Trong vòng một phút thôi, được không?” Cảnh sát sốt ruột hơn bất cứ ai, tình hình hiện tại không thể chậm thêm một phút giây nào nữa, họ rất thông cảm cho sự nôn nóng của người mẹ trẻ này.
Nhưng bây giờ chỉ có thể để nhân viên kĩ thuật làm thôi, nếu như xe cứu hỏa có thể đến kịp thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận