Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1041: Đi đến Thanh Châu

“ Cảm ơn Tần cục trưởng đã quan tâm, thế nhưng không có việc gì đâu. Tôi còn chưa tưởng tượng được hắn sẽ làm gì được tôi.” Lâm Phàm thậm chí còn có chút ngạc nhiên khi Tần cục trưởng gọi tới, lại còn gọi vì quan tâm đến hắn, việc này làm hắn có chút ngỡ ngàng.
Chẳng lẽ là biết mình là tiểu hoàng tử có thể giúp ông ta lập công nên muốn tiếp xúc hay sao?
“ Lâm đại sư à, tên Mã Mục Phong này chúng tôi thông qua cảnh sát cũng có chút tin tức về hắn. Kẻ này ở Thanh Châu đích thị là một tay che trời. Cậu muốn đi tới đó chỉ sợ sẽ gặp bất trắc. Giờ tôi cho cậu một dãy số, người này là cục trưởng cảnh sát ở Thanh Châu, là chiến hữu năm xưa của tôi. Nếu như cậu gặp phải nguy hiểm gì, có thể liên hệ với ông ta.” Tần cục dặn dò.
Lâm Phàm cười cười nói: “ Được, cảm ơn Tần cục trưởng đã quan tâm đến tôi. Ông cứ yên tâm đi, chuyện này tôi cũng tự nắm chắc được.”
Hai người hàn huyên một lúc rồi cúp điện thoại. Nhưng quả thực hắn cũng không nghĩ tới Tần cục trưởng sẽ quan tâm tới chuyện này như vậy. Không lâu sau đó, lại một tin nhắn gửi đến.
Là số điện thoại của Trần Xương Bình. Lâm Phàm lưu lại dãy số này. Chuyến đi tới Thanh Châu này có lẽ sẽ phải đối mặt với loại ác bá, vũ lực chắc chắn là không thể thiếu. Thế nhưng sau đó chuyện này giải quyết như thế nào thì phải dựa vào cảnh sát.
Vừa mới nói chuyện với Tần cục trưởng qua điện thoại không được bao lâu, Vương Minh Dương lại gọi đến.
Điện thoại vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã lập tức truyền tới tiếng gầm gừ khiến người ta run sợ.
“Con mẹ nó, chú em lại định làm cái gì đấy! Chuyện đã như vậy rồi cậu còn dám đi Thanh Châu để tự tử hay sao? Bây giờ cậu đang ở đâu, đi về ngay cho tôi!” Vương Minh Dương có chút ngây người, ông em này của mình chẳng lẽ muốn tìm đường chết? Cái tên Mã Thanh Châu kia nào phải kẻ dễ trêu chọc, hắn một thân một ngựa đi đến đó nhất định sẽ gặp bi kịch mất.
“Anh vội vã như thế làm gì, không tin tưởng tôi sao? Chỉ là một tên Mã Thanh Châu thôi mà, còn có thể nghịch thiên ư?”Lâm Phàm không nghĩ Vương Minh Dương sẽ có phản ứng lớn như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ bổ sung: “ Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ bình an vô sự. Thế nha, tôi cúp đây, sắp phải lên máy bay rồi.”
“Này, này,…” Vương Minh Dương vừa định nói thêm cái gì thì đã thấy đầu dây bên kia đã cúp máy.
“ Trời đất cha mẹ ơi! Rốt cuộc hắn ta muốn làm cái gì, không ý thức được mình đang đâm đầu vào nơi nguy hiểm sao?” Vương Minh Dương sốt hết cả ruột, thế nhưng anh ta biết rằng người anh em này của mình đã nói là phải làm được.
Thế nhưng ngẫm lại vẫn thấy Mã Thanh Châu quá khủng bố, anh ta thầm nghĩ, phen này chú em này chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng không đến mức xảy ra án mạng, thế nhưng chắc chắn bị hành bầm dập cho mà xem.
Thế nhưng bây giờ còn có thể làm gì được nữa, người cũng đã đi, nói cái gì đều muộn rồi.
Tại sân bay.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nở nụ cười, đám người kia đúng là nhát gan thật, cả đám bị hù run cằm cặp, không phải chỉ là đi Thanh Châu gặp gỡ cái tên Mã Thanh Châu này một lần thôi sao?
Hắn thậm chí còn muốn nhìn xem cái tên Mã Thanh Châu này là thần thánh thế nào.
Cũng không lâu sau đã đến giờ.
Khu vực đăng ký.
Ánh mắt nhân viên an ninh sân bay nhìn Lâm Phàm chằm chằm, giống như là đang nhận ra ai đó. Đột nhiên sắc mặt anh ta tươi tỉnh, ngữ khí có phần khiếp sợ như không thể tin được mà thốt lên.
“ Lâm đại sư!”
Lâm Phàm cười gật đầu, không nghĩ mình cứ như là minh tinh, bị người ta yêu thích như vậy.
Nhân viên an ninh sân bay nhỏ giọng nói: “ Lâm đại sư… anh thật sự muốn đi Thanh Châu sao?”
Bọn họ đều để ý tin tức trên Weibo, hiện tại chỉ cần lên mạng thì ai chẳng biết bài đăng trên weibo của Lâm đại sư.
Huống hồ lúc đầu bọn họ còn không nhận ra Mã Thanh Châu này, thế nhưng tìm tòi trên mạng một lúc thì phát hiện cái tên Mã Thanh Châu này lại là kẻ xấu như vậy.
Thậm chí vượt ra khỏi phạm trù đó, không còn có thể dùng từ kẻ xấu để hình dung về gã ta được nữa.
Lâm Phàm gật đầu: “ Ừm, tôi muốn đi Thanh Châu."
Nhân viên an ninh cố ý làm chậm tốc độ kiểm tra, chủ yếu là để có thể nói chuyện phiếm vài câu với Lâm đại sư. Thế nhưng cho dù có kéo dài thời gian thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nói lâu được.
"Lâm đại sư, Cố lên!" Nhân viên an ninh nhỏ giọng nói.
Lâm Phàm gật gật đầu, thời khắc này hắn cảm giác trọng trách trên người mình thật là nặng. Bản thân mình là người của chính nghĩa, vô số dân chúng đang trong cái cảnh nước sôi lửa bỏng, đang đợi mình giáng lâm.
Trên máy bay.
Đến cùng thì Lâm Phàm cũng không phải đại minh tinh gì, ở Thượng Hải còn có người biết rõ nhưng đã ra bên ngoài thì không còn có nhiều người biết đến. Như vậy, dù kể cả có nghe qua tên thì cũng chẳng mấy quan tâm dung mạo hắn ra sao.
Thanh Châu!
Ngay tại thời khắc mà Lâm Phàm qua vòng check in thì Mã Thanh Châu ở bên kia cũng đã biết tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận