Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1127: Hài lòng là được rồi

Mục đích dấn thân vào Quốc họa của bọn họ là gì? Tu thân dưỡng tính, truyền thừa tinh hoa văn hóa của đất nước ra bên ngoài, quan trọng hơn chính là đạt đến cảnh giới đỉnh cao trong giới Quốc họa.
Các đại sư của hiệp hội khuyên bảo nói: “Lão Vương, nghe lời bác sĩ đến bệnh viện đi, đừng cố gắng chống cự.”
“Đúng vậy đó, nếu thân thể có gì xấu xảy ra, thật là được một mất mười đó.”
Mọi người cùng nhau khuyên bảo nhưng cũng vô dụng, lão Vương trực tiếp phản bác lại: “Muốn đi thì các người đi đi, tôi có chết cũng sẽ không đi, không phải các người muốn để tôi bỏ lỡ cơ hội này sao?”
Các bác sĩ bất lực nên chỉ có thể đứng sang một bên, bọn họ biết đây là hiệp hội Quốc họa, toàn là các đại lão. Nhưng bọn họ vẫn chưa định hình được đến cùng là đang xảy ra chuyện gì, xem một bức tranh cũng có thể khiến bệnh tim tái phát, chuyện này thật sự không thể tin được.
Lúc này, hiện trường rất yên lặng, không có ai nói chuyện.
Ánh mắt mọi người chăm chú vào bức tranh phía trên.
Trong ánh mắt lão Trịnh lóe ra vẻ khiếp sợ, nhưng cố gắng nén xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: “Thanh Minh Thượng Hà Đồ.”
Bên trên bức tranh, Lâm Phàm có ghi lại tên.
Một vị đại sư Quốc họa có nghiên cứu sâu sắc về sử học, không nhịn được nghi ngờ nói: “Bức tranh này nhất định là vẽ phong cảnh hai bên bờ sông Biện Kinh thời kỳ Bắc Tống, còn có cảnh tượng phồn vinh?”
“Đây thật sự là thời kỳ Bắc Tống sao, nhìn kiến trúc bên trong rõ ràng chính là phong cách thời kỳ Bắc Tống, nhưng ông cho là cảnh tượng phồn vinh như vậy? Tôi không nghĩ như vậy, ông nhìn biểu hiện của một nhân vật trong truyện này xem, rõ ràng là đang lộ rõ vẻ hoảng sợ. Hơn nữa nhìn quần áo của người đối diện này, rõ ràng là quan viên.”
Đào Thế Cương chưa nói câu nào nhưng lúc này không thể không xen vào: “Mọi người, bây giờ chúng ta đang thảo luận về bức tranh đừng thảo luận về lịch sử, bức tranh này, tôi... Haizz, không dám tưởng tượng.”
“Các người nhìn nhân vật trong bức tranh đi, không biết có bao nhiêu nhưng mỗi người đều khác nhau, to lớn như vậy. Nếu là chúng ta, ít nhất phải mất một năm, thế nhưng Lâm đại sư chỉ cần ba ngày ngắn ngủi hoàn thành, quả thật rất kinh người.”
Lời này nói ra khiến trong lòng tất cả mọi người đều khiếp sợ, không biết nên nói cái gì.
Tuy chín bức tranh phía trước rất đáng sợ, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng bức tranh này vừa xuất hiện lập tức kinh thiên động địa, mặc dù bọn họ đã xem qua rất nhiều loại tranh đẹp, cũng có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng bức tranh này chính là đệ nhất thiên hạ, không có ai có thể so sánh được, có thể nói là Họa Tiên cũng không quá.
Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận quan sát, suy nghĩ cả buổi sau đó chuyển ánh mắt đến lão Trịnh: “Lão Trịnh, tôi thấy bức tranh này phải được lưu giữ cẩn thận, sau này tất nhiên nó phải được lưu truyền muôn đời. Tuy danh tiếng của lão Lâm không lớn, nhưng cho dù bức tranh này không có bất kỳ danh tiếng nào thì nó cũng phải được coi là kiệt tác cấp bảo vật quốc gia.”
Đương nhiên Trịnh Trọng Sơn hiểu những thứ này, lập tức hít sâu một hơi rồi lưu luyến rời mắt đi chỗ khác: “Lão Nguyệt, ông nói đúng.”
Như lão Nguyệt đã nói, bức tranh này có giá trị nghệ thuật cực cao, đã vượt qua tất cả.
Cho dù là cận đại hay hiện đại cũng không có một tác phẩm nào vượt qua bức tranh này, thậm chí ngay cả chín bức tranh trước đó cũng không thể vượt qua.
Giờ phút này, ông ấy cảm thấy sâu sắc cảm giác ‘Biển học không bờ, kỹ nghệ vô tận’. Bởi vì ông ấy thấy hoạ kỹ của lão Lâm chỉ sợ là đã đạt đến đỉnh phong, thuộc một cấp độ mà chưa có người nào có thể đạt được.
Nghe mà rợn cả người...
Không biết đã qua bao lâu.
Tất cả mọi người bên trong phòng vẽ tranh đều không rời đi, có người sợ không dám đến gần bức tranh. Họ sợ khi đến gần, không chú ý một chút sẽ làm hỏng tác phẩm động trời này. Nếu thật sự xảy ra chuyện đó, cho dù có chết cũng không được người ta tha thứ.
"Mọi người còn chưa xem xong sao?” Lúc này, Lâm Phàm đang đứng ở cửa ra vào, trong tay cầm bánh bao ăn từng miếng, có chút nghi ngờ hỏi.
Hắn cũng đã rời đi nhiều giờ như thế, mà mấy ông già này vẫn còn ở đây, bức tranh có vẽ đẹp đến đâu cũng không cần thiết như vậy chứ.
“Lão Lâm, cậu đến rồi.” Trịnh Trọng Sơn nhìn Lâm Phàm lập tức đi lên, tâm tình hiện tại của ông ấy không có lời nào mà hình dung được, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu.
“Bức tranh này cậu vẽ thật sự quá đẹp.” Trịnh Trọng Sơn nói.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: “Cũng tạm được.”
Nghe được lão Lâm nói hời hợt ‘cũng tạm được’ như vậy, bọn họ tức giận đến mức suýt chút nữa phun ra một ngụm huyết.
Cái này mà là ‘cũng tạm được’ sao, còn có để cho người khác sống hay không đây. Tranh của bọn họ vẽ so với bức tranh này, quả thật chính là tranh vẽ bậy của trẻ con.
Lão Trịnh kéo Lâm Phàm: “Ngày đó chúng ta cùng xuất ngoại đi. Lúc đó, tất cả nghệ thuật gia trên thế giới đều có mặt ở đó.”
Nghe nói sẽ xuất ngoại, hắn lập tức xua tay.
“Đừng, lão Trịnh, tôi không xuất ngoại đâu. Hơn nữa tôi không có chút hứng thú nào với triển lãm tranh quốc tế, ông nói xem mười bức tranh này có được hay không, chất lượng có đạt tiêu chuẩn không?”
Trịnh Trọng Sơn nghe xong lập tức phá lên cười, trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ: “Lão Lâm, mấy bức tranh này cậu vẽ không chỉ đạt tiêu chuẩn, mà là quá đạt tiêu chuẩn. Tôi cũng không dám tưởng tượng, đến lúc đó đem những bức tranh này ra, những nghệ thuật gia người nước ngoài kia sẽ có biểu hiện gì, tôi thật sự rất mong đợi đó nha.”
Lâm Phàm cười nói: “Hài lòng là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận