Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 355: Tiểu đội vui vẻ Lâm đại sư

Trước đây, cô ta vô số lần tưởng tượng ra cảnh gặp lại đứa nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ như thế này. Cô ta cho rằng lúc gặp lại cô con gái nhỏ của mình cho dù con bé biến thành như thế nào bản thân cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, yêu thương con bé gấp bội. Nhưng khi chân chính đối diện với khoảnh khắc này thì cô ta lại lùi bước, cả đời dài như vậy, cô ta thực sự không dám...
Ngô U Lan nhìn cảnh tượng trước mắt ngẩng đầu nhìn thẳng về hướng Lâm đại sư: “Con bé là con của cô ta sao?”
Lâm Phàm không có đáp án, chuyện này hắn cũng bất lực, hắn nhìn ra đứa trẻ này chính là con của người phụ nữ này nhưng bây giờ vì đứa trẻ này mất đi đôi chân, đối với những người làm cha mẹ mà nói có lẽ là không dám nghĩ đến chuyện này. Cô ta không phải là không nhận mà là không dám nhận.
Cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn nhìn người phụ nữ trước mắt giọng nói như muỗi kêu: “Mẹ ơi...”
Người phụ nữ bị chạm mạnh vào cả thể xác lẫn tinh thần, lùi về phía sau một bước xua tay: “Tôi không phải mẹ của con, tôi không phải...”
Người phụ nữ hoảng loạn chạy ra ngoài dù nhân viên gọi như thế nào cô ta cũng không muốn dừng lại, không ai biết rằng hốc mắt của người phụ nữ này sớm đã đỏ hoe.
Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy cảnh này muốn giơ tay lên nói gì đó, nhưng cuối cùng bất lực hạ tay xuống.
Đây chính là chuyện anh ta sợ nhất.
Bởi vì anh ta cũng không biết nên nói gì nếu như anh ta nói, anh ta cũng không biết nên làm thế nào.
Trên mặt Lưu Hiểu Thiên lộ ra vẻ tức giận: “Đám buôn người thật là đáng hận!”
Lâm Phàm bước lên trước vỗ vai Lưu Hiểu Thiên: “Chuyện này sẽ giải quyết như thế nào?”
Lưu Hiểu Thiên lau khóe mắt: “Không biết nữa, truy cứu tiếp có lẽ cũng sẽ nhận về, nhưng nhận về rồi cũng sẽ không ấm áp. Có lẽ đến viện phúc lợi chính là lựa chọn tốt nhất rồi!”
Lâm Phàm cúi đầu nhìn đứa trẻ ngồi trên xe lăn. Đứa trẻ cúi đầu vẻ mặt buồn bã, bàn tay gầy nhỏ nắm lấy quần áo dường như là biết tất cả những gì đang xảy ra.
Những vị phụ huynh khác nhìn thấy những đứa trẻ khỏe mạnh đều ôm lấy nhau, một vài vị phụ huynh nhìn thấy những đứa trẻ không hoàn thiện trong lòng buồn bã, nhưng cũng ôm đầu khóc.
Nhưng đối với những đứa trẻ không hoàn thiện nghiêm trọng mà nói, cảnh tượng này có lẽ càng tăng thêm đả kích cho chúng.
Bởi vì không chỉ có những vị phụ huynh vừa rồi chạy trốn, còn có không ít phụ huynh nhìn thấy những đứa nhỏ thảm thương như vậy trong lòng cũng khó xử, bọn họ không biết nên làm như thế nào. Bước lên nhận cả đời này sẽ ở bên cạnh, vì những đứa trẻ này chịu trách nhiệm. Nếu như không nhận thì lương tâm có lẽ cũng sẽ rất đau khổ, nhưng cũng chỉ là đau khổ một khoảng thời gian ngắn.
“Thật đúng là, con mịa nó...” Lâm Phàm chửi thề một câu.
Ngô U Lan lau lau khóe mắt, lòng dạ của cô gái trẻ dễ bị kích động: “Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?”
“Haizz!” Lâm Phàm thở dài, nhìn Lưu Hiểu Thiên: “Tôi về trước đây, có chút không khỏe.”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu, chuyện này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Phố Vân Lý!
Ngô Thiên Hà thấy con gái nhỏ quay về sớm như vậy liền hỏi: “Sao quay về sớm vậy?”
Ngô U Lan lắc đầu: “Không thể ở lại được nữa quá ngột ngạt ạ!”
Mọi người đưa mắt nhìn về hướng Lâm Phàm, Lâm Phàm cũng gật gật đầu: “Haizz, không ngờ rằng chuyện này thực sự bị ông nói trúng rồi!”
Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự đoán của Ngô Thiên Hà, dù sao chuyện như này cũng không phải là chưa từng gặp qua: “Haizz, những đứa nhỏ này cũng khổ quá rồi.”
Triệu Chung Dương đang livestream, không biết chuyện cụ thể là gì sau đó mở miệng hỏi một câu, mà khi Lâm Phàm đem chuyện này nói ra tất cả mọi người đều ngơ người, không nghĩ rằng sẽ có chuyện như vậy.
Mọi người trong phòng livestream cũng đều ngạc nhiên đến ngây người.
“Mẹ kiếp, sao lại có những phụ huynh như vậy nữa, đúng là không có lương tâm mà.”
“Đúng là không xứng làm cha mẹ nữa!”
“Mọi người đừng mắng nữa, thực ra đổi lại là mọi người thì mọi người nghĩ xem vấn đề này thực sự rất khó để lựa chọn.”
“Haizzz, đau lòng quá, không biết nên nói cái gì nữa!”
Lâm Phàm ngồi bên trong chống cằm suy nghĩ về việc này. Chuyện này làm cho hắn có chút bối rối, hắn cảm thấy bản thân có thể làm một chút gì đó, nhưng cũng không biết bản thân nên làm như thế nào.
Ngô U Lan mở miệng nói: “Tôi thấy chúng ta sau này có thể làm nhiều hoạt động có ý nghĩa hơn, ví dụ như đến viện phúc lợi tặng cho những em nhỏ một chút đồ chơi, cùng bọn nhỏ chơi đùa, đem lại cho bọn nhỏ một chút vui vẻ có lẽ có thể quên đi những chuyện đau khổ.”
Lâm Phàm ngẩng đầu: “Ừm, biện pháp này cũng không tệ nha! Trong cửa hàng của chúng ta mỗi ngày buổi sáng cũng chỉ bận một chút, bình thường thì cũng không tính là quá bận!”
Ngô U Lan mỉm cười sau đó đứng dậy: “Đến tên tôi cũng đã nghĩ xong cả rồi, chúng ta sau này sẽ là tiểu đội vui vẻ của Lâm đại sư.”
Lâm Phàm bất lực nói: “Tên này có chút kỳ kỳ nha!”
Ngô U Lam cười: “Cái tên này tôi cảm thấy rất hay, mọi người thấy sao?”
Điền Thần Côn gió chiều nào xoay chiều ấy, trước giờ chưa từng chiếm sóng của Ngô U Lan: “Được, thực sự tốt quá rồi, cái tên này có cá tính.”
Triệu Chung Dương cũng cười nói: “Tôi cũng cảm thấy không tệ.”
Về phần Ngô Thiên Hà thì khỏi phải nói, không ủng hộ con gái thì còn có thể ủng hộ ai nữa chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận