Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 589: Đánh luôn cảnh sát

Đại đội trưởng Vương nghe điện thoại nhưng vẫn chưa nói gì, còn đầu bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến âm thanh. Khi biết được chuyện gì đã xảy ra thì sắc mặt của đại đội trưởng Vương cũng thay đổi rất khó coi.
“Các cậu cản bọn họ lại cho tôi, nếu bọn họ dám làm ra chuyện gì, thì tôi nhất định sẽ lột da của bọn họ.” Đại đội trưởng Vương rống giận, sau đó cúp điện thoại: “Anh Lưu! Chắc là hôm nay không thể trò chuyện tiếp được, chỗ của tôi xảy ra chuyện rồi.”
Lưu Hiểu Thiên: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đại đội trưởng Vương vô cùng giận dữ nói: “Anh nói thử xem, những người này muốn làm gì vậy? Thậm chí, bọn họ dám tập hợp nhân viên lại đi đến phố Vân Lý kiếm chuyện đánh người. Anh nghĩ thử đi nếu chuyện này bị làm lớn lên thì sẽ như thế nào? Người làm đại đội trưởng như tôi sao có thể chịu nổi.”
“Cái gì?” Lưu Hiểu Thiên vừa nghe đến ba chữ ‘Phố Vân Lý’ thì ngay lập tức sợ ngây người, sau đó nhanh chóng kéo đại đội trưởng Vương lại nói: “Đi, đi, tôi sẽ đi với anh.”
Bên ngoài.
Lưu Hiểu Thiên: “Tập hợp mọi người lại, đến khu Hồng Điền phố Vân Lý với tôi.”
Nhân viên cảnh sát: “Sở trưởng! Nơi đó không phải địa bàn quản lý của chúng ta.”
Lưu Hiểu Thiên bực bội quát: “Sao nói nhiều quá vậy? Tôi kêu cậu đi tập hợp thì cậu đi tập hợp đi, nhanh lên!.”
Phố Vân Lý.
Có hai nhân viên cảnh sát đi ngang qua đây.
Trong đó có một vị cảnh sát xem như lão làng còn người đi bên cạnh là một cảnh sát trẻ tuổi. Người trẻ tuổi hiện tại chỉ mới là sinh viên đại học năm thứ hai của Trường Cao đẳng Nghề Cảnh sát Thượng Hải đến đây là để thực tập.
“Sư phụ! Nếu sau này tôi trở thành cảnh sát thì tôi có phải đi tuần tra ở chỗ này hay không?” Chu Gia Tài hơi tò mò hỏi.
Nhậm Tuấn cười nói: “Sau này thì phải dựa vào sự sắp xếp nữa. Thượng Hải là một thành phố lớn, là thành phố an toàn nhất nước chúng ta, cho nên đi đến chỗ nào cũng có đồng nghiệp của chúng ta hết đó.”
Chu Gia Tài gật đầu một cái, sau đó nhìn thấy cảnh tượng ở đằng xa: “Sư phụ! Anh nhìn kìa bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhậm Tuấn ngẩng đầu nhìn lại, thì ngay lập tức cảm thấy sửng sốt: “Mau đi qua bên đó đi! Xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ngay bây giờ, trung đội trưởng Khâu đã bị cơn giận dữ làm cho mất hết cả lý trí, đi theo hắn ta có hơn mười người đồng nghiệp khí thế hung hăng, hùng hổ. Mỗi người đều mặc áo giáp, trên đầu đội mũ bảo hiểm, trong tay còn cầm đầy đủ dụng cụ.
Người dân đi dạo ở phố Vân Lý đều nhìn thấy đám người này, còn có những ông chủ cửa hàng nghiêng người ra phía trước cũng đã nhìn thấy, bọn họ cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Sau đó có người nhanh chóng chạy đến chỗ của ông chủ nhỏ để báo cáo tình hình.
Nhậm Tuấn hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Trung đội trưởng Khâu nổi giận đùng đùng: “Chúng tôi đang chấp hành pháp luật.”
Hai hàng lông mày của Nhậm Tuấn nhíu lại một cái, anh ta phát hiện vẻ mặt của người này hơi tệ, hơn nữa còn cầm dụng cụ trong tay, vừa nhìn là biết ngay có chuyện không tốt sắp xảy ra rồi: “Mọi người không được nhúc nhích.” Sau đó nhìn đồ đệ của mình: “Gia Tài, gọi thêm người tới đi.”
“Vâng! Sư phụ.” Chu Gia Tài gật đầu, nhưng vào lúc Chu Gia Tài chuẩn bị gọi điện thoại kêu thêm người tới, thì đột nhiên có cái bộ đàm không biết từ nơi nào tới đập thẳng vào mặt của Chu Gia Tài.
Trung đội trưởng Khâu nhanh chóng đẩy Nhậm Tuấn ra: “Mẹ nó! Đừng có làm chuyện bao đồng xen vào chuyện người khác, xéo đi nhanh lên.”
“Các anh muốn làm gì, các anh dám tập kích.......” Lời này còn chưa nói xong thì có chiếc mũ bảo hiểm đột nhiên xuất hiện, đập ngay vào mặt của Nhậm Tuấn. Cũng vào giây phút đó không biết là ai đã cướp đi máy ghi chép trước ngực anh ta.
Lúc Nhậm Tuấn lùi lại thì có người lại dùng mũ bảo hiểm và bộ đàm đập vào đầu của Nhậm Tuấn.
Những người dân xung quanh nhìn thấy đều trợn tròn mắt, việc này sao có thể.......
“Ông chủ nhỏ! Không xong rồi, bọn họ quay trở lại rồi .......” Vốn dĩ, Lâm Phàm không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bây giờ khi nghe mọi người nói như vậy thì lập tức giật mình, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.
Thế nhưng lúc đi ra ngoài nhìn thì đã hoàn toàn trợn tròn mắt
Lá gan của đám người này cũng to quá nha.
Những người dân vây xem nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, con mẹ nó, bây giờ là tình hình gì đây.
Những tên này sao dám đánh cả cảnh sát vậy.......
Khi Lâm Phàm đến hiện trường, nhìn thấy hai người đang bị ấn xuống mặt đất thì lập tức choáng váng, sau đó không dám tin hỏi: “Điền Thần Côn! Sao hai người bị đánh nhìn giống cảnh sát quá vậy.”
Điền Thần Côn trợn tròn mắt: “Đây không phải giống mà chính là cảnh sát đó ông tướng.”
“Con mẹ nó!”
Lâm Phàm không có chút do dự, nhanh chóng bước tới, giơ chân đá văng đám người này qua một bên, sau đó kéo Nhậm Tuấn ra ngoài. Bây giờ cả gương mặt của Nhậm Tuấn đều toàn là máu, sau đó anh ta nhanh chóng hét lên: “Đồ đệ của tôi còn ở đó kìa, mọi người mau cứu nó nhanh đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận