Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 568: Sự thật luôn khiến người ta đau lòng

Sau khi các bạn học xung quanh bật cười thì cũng có cảm giác thất lễ, bọn họ khôi phục vẻ mặt bình thường: "Bách Kỳ, trong đám bạn học thì cậu thay đổi nhiều nhất đó.”
“Đúng vậy, thay đổi tới mức tôi nhìn không ra luôn.”
Thu Đao Chặt Cá xấu hổ cười nhưng trong lòng lại rất đau khổ, con mẹ nó chứ, đáng ra mình không nên tới đây mới đúng. Giờ đã tới rồi thì chỉ có thể mặt dày giả vờ như không có chuyện gì. Bị người ta cười nhạo cũng là chuyện thường, nhất là lúc tới phòng tập gym, anh ta không biết đã bị người khác cười bao nhiêu lần rồi.
Anh ta móc từ trong túi ra một bao lì xì rất dày: "Chúc hai người bách niên hảo hợp.”
Lưu Giai Tuệ nhận bao lì xì: "Cảm ơn.” Sau đó cô sờ một chút, phát hiện phong bì rất dày: "Bách Kỳ, cậu tới là được rồi, đâu cần phải mừng nhiều thế này.”
Thu Đao Chặt Cá cười: "Không sao đâu.”
Người xung quanh thấy Thu Đao Chặt Cá còn tặng bao lì xì thì không khỏi ý vị thâm trường mà liếc nhau, lúc này Vũ Hào Vân cười nói: "Trước kia lúc còn đi học cậu nổi tiếng là tiết kiệm, không ngờ vào xã hội lăn lộn vài năm cậu lại thay đổi lớn thế, hào phóng ghê nha.”
Thu Đao Chặt Cá nhìn Vũ Hào Vân, khóe miệng mỉm cười: "Hy vọng cậu có thể đối xử tốt với Giai Tuệ.”
Vũ Hào Vân liếc Thu Đao Chặt Cá, sau đó ôm Lưu Giai Tuệ hôn một cái nói: "Cậu nói những lời này chẳng phải vô nghĩa rồi sao, cô ấy là vợ tôi, tôi không đối xử tốt với cô ấy thì còn đối xử tốt với ai? Huống hồ trong bụng cô ấy còn có đứa nhỏ, phải cẩn thận che chở chứ.”
Thu Đao Chặt Cá xấu hổ cười, nhìn cô gái là mối tình đầu của mình nép vào lòng người khác, còn mang đứa nhỏ của người khác, tim anh ta có chút quặn đau: "Tôi tới thì cũng tới rồi, tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”
Anh ta không đứng đây nổi nữa, còn ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi, cái nào cần nhìn thì cũng đã nhìn rồi, cũng nên rời đi rồi.
Trương Mộng Quân cản u Bách Kỳ lại: "Đừng đi chứ, đã tới rồi thì tụ tập một lát đi đã.”
Lưu Giai Tuệ gật đầu nói: “Đúng vậy, tới đây, mau vào trong thôi.”
Ánh mắt khi Vũ Hào Vân nhìn Thu Đao Chặt Cá mang theo vẻ khinh thường, có điều hôm nay là ngày vui, cũng không nên quá đáng. Đối với người đã từng là đối thủ này, hắn ta chưa từng để vào mắt, bây giờ càng không để vào mắt.
Ảnh chụp chung được chụp xong.
Trương Mộng Quân đi chung với Thu Đao Chặt Cá, sau đó lặng lẽ nói: “Nếu tôi biết giờ cậu béo như vậy thì tôi đã khuyên cậu đừng tới đây rồi.”
Thu Đao Chặt Cá dừng bước: "Tại sao?”
Trương Mộng Quân lắc đầu: "Không để cậu mất mặt chứ sao, cậu cũng biết Vũ Hào Vân ngứa mắt cậu, cậu nghĩ Lưu Giai Tuệ gọi cậu tới đây là muốn cậu chúc phúc à? Cô ta chỉ muốn cho cậu nhìn xem giờ cô ta sống tốt thế nào mà thôi. Bình thường cô ta vẫn hay hỏi bạn học về tình hình của cậu, biết cậu sống không tốt lắm nên mới gọi cậu tới đây cho cậu biết bây giờ cô ta sống rất hạnh phúc, cuộc sống vô lo. Mấy năm nay Lưu Giai Tuệ thay đổi cực kỳ lớn, không còn là Lưu Giai Tuệ trước kia đâu, cậu đừng nghĩ tốt cho cô ta nữa.”
Thu Đao Chặt Cá trợn tròn mắt. trong lòng đột nhiên đau đớn, không dám tin mà nói: “Không thể nào.”
Trương Mộng Quân cười: "Nói cậu ngốc đúng là ngốc thật, nếu không phải sợ cậu đau lòng thì tôi đã nói thật cho cậu biết, hóa ra cậu chẳng biết gì. Năm đó tại sao Lưu Giai Tuệ phải chia tay với cậu? Đó là vì Vũ Hào Vân, về phần nguyên nhân thì không cần tôi nói cậu cũng biết, chỉ là lúc đó cậu không biết thôi, cậu tưởng là không cùng trường nên cô ta mới chia tay với cậu đấy à?”
“Sao có thể?” Thu Đao Chặt Cá có cảm giác mảnh đất thuần khiết nhất trong lòng mình đột nhiên bị người ta bôi đen.
“Được rồi, biết là được, dù sao cũng nhiều năm như vậy, không còn là con nít nữa, đừng có nghĩ tốt cho Lưu Giai Tuệ nữa. Chúng ta tới bàn nào đó ngồi xuống nói chuyện một lát đi.” Trương Mộng Quân vỗ vai Thu Đao Chặt Cá, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Mấy năm nay sao cậu béo dữ vậy, phải nói tôi biết sớm thì tôi đã sớm nói cho cậu biết để cậu đừng tới rồi.”
Thu Đao Chặt Cá đột nhiên mất hồn, cảm giác bản thân rơi vào hầm băng, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.
Cho nên lúc nhập tiệc anh ta cũng không biết mình đang làm cái gì.
Sau lưng.
Vũ Hào Vân cười lớn: "Ha ha ha, cười chết anh, bây giờ u Bách Kỳ biến thành như thế này, trực tiếp tàn tạ như thế, còn cực kỳ nghèo, so với anh khác một trời một vực.”
Lưu Giai Tuệ mở tiền mừng ra: "2,888…”
Vũ Hào Vân liếc một cái: "Oa, cũng xa hoa nhỉ, có điều còn không mua được cho em nửa cái túi nữa, giờ em thấy em chọn anh là sáng suốt cỡ nào chưa, lúc đó em chọn cậu ta là giờ phải ở chung với bộ dạng đó của cậu ta rồi đấy.”
Lưu Giai Tuệ trừng mắt liếc Vũ Hào Vân: "Nói gì đó, người ta cũng tới đây rồi, anh cũng đừng có mỉa mai nữa. Còn nữa, lúc đó em không hiểu chuyện, ai bảo anh lúc nào cũng bắt nạt em, đương nhiên em phải tìm người không bắt nạt em rồi.”
Vũ Hào Vân yếu ớt cười: "Bình thường chẳng phải ngày nào anh cũng bắt nạt em sao, em còn bảo thoải mái mà…”
“Miệng chó không mọc được ngà voi, không thèm để ý tới anh nữa.” Lưu Giai Tuệ nũng nịu nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận