Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 344: Lực bất tòng tâm

Lâm Phàm thở dài, quên đi, bỏ qua đi, sự việc đã thành ra thế này, còn có thể nói cái gì?
Sở Uyên bây giờ đang đứng ở phía sau vô cùng phấn khích. Anh ta không nghĩ tới Lâm đại sư lại biết tên của mình. Sau đó kích động hét lên: “Lâm đại sư, tôi vô cùng sùng bái anh. Thực ra, lúc nhỏ tôi cũng bị bọn buôn người lừa gạt, đến mười năm chưa được về nhà. Sau này được sự giúp đỡ của người khác, tôi mới có thể chạy thoát, tìm đường trở về nhà. Sở Uyên tôi khâm phục nhất là những người anh hùng gây ra đả kích đối với bọn buôn người như anh đấy.”
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm thấy mình chẳng còn gì để nói. Người ta đã nói đến trình độ này, mình còn có thể nói gì.
Không nói nữa, không nói gì hết.
“Cảm ơn.” Lâm Phàm nói “Cảm ơn” với Sở Uyên, có đôi khi được người khác hâm mộ, yêu thích cũng là việc vô cùng đau đầu nha.
Đại hội khen thưởng kết thúc, bài phát biểu của Lâm Phàm cũng chính là tiết mục cuối cùng. Tiếp đó hắn còn nhận được phần thưởng là một giấy chứng nhận. Hơn nữa giấy chứng nhận lần này tốt hơn nhiều so với lần trước.
Đây đã là lần thứ hai hắn nhận được giải thưởng công dân tốt của thành phố. Tuy lại một lần nữa nhận được phần thưởng này, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Dưới sân khấu
Lưu Hiểu Thiên vỗ bả vai Lâm Phàm: “Giỏi thật đấy, hiện tại cảm thấy thế nào.”
Lâm Phàm mỉm cười, cảm thấy lúc bắt đầu thật sự là rất tốt. Nhưng bây giờ, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, tất cả đều tới quá đột ngột, hắn cũng không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
“Rất tốt, cũng không tệ lắm.” Lâm Phàm cười nói, đồng thời chuẩn bị trở về nhà xem giới thiệu kiến thức ở trang thứ sáu. Nhưng bây giờ ngẫm lại một chút thì hình như cũng tốt lắm nha.
Lưu Hiểu Thiên cười ha hả nói: “Tôi cảm thấy anh thể hiện rất tốt. Lúc tôi lên sân khấu thấy có nhiều lãnh đạo ở bên dưới như vậy, tôi cảm thấy rất căng thẳng. Anh không biết đâu, người dẫn chương trình kia bị anh nói đến không còn lời nào để nói. Hơn nữa lần này phóng viên của CCTV cũng đến, chắc chắn có thể chiếu trên bản tin thời sự, buổi tối phải xem kỹ một chút mới được, không biết khi tôi lên hình sẽ như thế nào nữa.”
Lúc này, Lâm Phàm cũng cười: “Chắc chắn rất đẹp trai, đúng rồi, người nhà của những đứa trẻ kia liên hệ thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt của Lưu Hiểu Thiên hơi nghiêm lại, ngay lập tức Lâm Phàm cảm thấy hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì sao?”
Lưu Hiểu Thiên gật đầu một cái: “Vấn đề rất lớn, không tốt đẹp như chúng tôi từng nghĩ đến. Chúng tôi đã liên lạc được cha mẹ của bọn trẻ. Lúc đầu khi nghe tin tất cả mọi người đều rất kích động. Nhưng khi biết được những đứa trẻ bị bọn buôn người đánh gãy chân hoặc cơ thể xuất hiện những tật xấu, thì bọn họ đều hơi do dự, trông có vẻ không tình nguyện cho lắm.”
Lâm Phàm rơi vào im lặng, thật sự hắn không nghĩ tới tất cả chuyện này đều bị Ngô Thiên Hà nói trúng: “Vậy nếu như những người cha mẹ kia không muốn nhận lại thì phải làm sao bây giờ?”
Lưu Hiểu Thiên thở dài nói: “Nếu như họ không muốn, chỉ có thể đưa chúng đến cô nhi viện ở gần đây thôi. Chúng tôi đang cố gắng nói chuyện từ từ với những người cha mẹ kia. Hy vọng bọn họ có thể tới đón những đứa trẻ đó về nhà, dù sao có thể trở về ở bên cạnh cha mẹ mới là điều tốt nhất.”
“Bây giờ đã liên lạc được 385 người. Trong đó có 60 gia đình không tình nguyện đến cho lắm. Hơn nửa, tạm thời chưa tìm được gia đình của 900 đứa trẻ còn lại, nhưng mà chúng tôi cũng đang cố gắng. Còn khối lượng công việc sắp xếp sau này cũng rất lớn, chờ sau khi hội nghị lần này kết thúc, sẽ bắt đầu lo đến chuyện này. Những kẻ buôn người khốn kiếp này cũng quá hung ác. Có đứa nhỏ chỉ mới hai ba tuổi lại bị đánh, chặt tay thậm chí là chặt chân. Ác hơn còn bị cắt đầu lưỡi, đúng là bọn súc sinh mà.”
Bây giờ, Lưu Hiểu Thiên rất căm giận, hận không thể giết chết hết những kẻ buôn người này, nhưng mà hắn biết đây là chuyện không thể nào.
Lâm Phàm tiếp tục hỏi: “ Vậy bọn buôn người kia sẽ chịu hình phạt như thế nào ?”
“Lần này bắt rất nhiều kẻ buôn người, chỉ sợ cùng lắm là bị giam vài năm. Nhưng mà Vương Thâm thì khác, có khả năng hắn ta sẽ bị phán chung thân hoặc tử hình. Còn những thứ khác khó đoán trước lắm, phải xem tòa án phán quyết như thế nào.” Lưu Hiểu Thiên không dám cam đoan nói, loại tình huống này là lần đầu tiên anh ta gặp phải.
Lâm Phàm gật đầu một cái, thực ra có một số kẻ buôn người thành thật khai báo thì bị kết tội rất nhẹ. Nhưng mà sự việc sau này thì hắn cũng không có khả năng can dự đến. Còn về kết quả cuối cùng như thế nào thì tùy thuộc vào pháp luật. Hơn nữa hắn tin tưởng, chuyện này pháp luật nhất định sẽ cho xã hội một lời giải thích thỏa đáng.
“Haizz! Những đứa bé kia thật sự quá đáng thương. Nếu như cha mẹ không tới đón về, thì cũng không có cách nào khác .” Lâm Phàm than thở nói.
Loại chuyện này, một mình hắn cũng không giúp được gì, mấy trăm đứa trẻ cũng không phải một người có thể phụ trách toàn bộ được. Đúng là lực bất tòng tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận