Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 751: Nhà giàu trăm ức, say rượu khóc nhè

“Hả?” Khuôn mặt Ngô Vân Cương trở nên hoang mang, dường như chưa kịp hiểu ra vấn đề. Lâm đại sư nói gì nhỉ? Cởi sạch quần áo Vương Minh Dương á? Đây là muốn làm gì, chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Thật không dám tưởng tượng.
“Lột sạch quần áo anh ấy, còn ngày mai thì để tôi tính sau…” Lâm Phàm chuẩn bị để cho Vương Minh Dương sau khi uống say phải chịu bóng ma tâm lý.
Ngô Vân Cương nhìn Vương Minh Dương, cảm thấy Minh Dương thật đáng thương, không ngờ Lâm đại sư có thể nghĩ ra biện pháp âm hiểm như vậy.
Ở một nơi nào đó.
Tiểu Vương đưa Trịnh lão trở về, trong phòng khách Tiểu Vương lên tiếng: “Trịnh lão, chuyện đã giải quyết xong, tuy Lâm đại sư không nói nhưng tôi cho là nếu Lâm đại sư về lại Thượng Hải, sợ rằng bạn bè của cậu ấy ở thủ đô sẽ bị trả thù.”
Thật ra ông Trịnh không quan tâm chuyện này, sau đó gật đầu nói: “Tốt lắm, cậu đi thăm dò thử xem Khương Hải là ai, đồng thời truyền đạt lại lời nói của tôi cho hắn, đừng không biết tốt xấu.”
“Vâng.” Tiểu Vương gật đầu.
Chỉ cần Trịnh lão lên tiếng, ở thủ đô này sợ không có nhiều người dám từ chối.
Có lẽ mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch kia đêm nay không biết mình đã đắc tội ai.
Hôm sau.
Sáng sớm.
Trong một căn phòng nào đó.
Vương Minh Dương đang nằm trên giường bỗng cảm thấy cả người mát mẻ trống trải, ban đầu còn chưa hiểu chuyện gì nhưng trong chớp mắt, hai mắt mở to, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đau đầu quá vậy.” Vương Minh Dương ngồi dậy sờ đầu, đầu nặng như một đống bột nhão.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Đây là đâu? Cuối cùng tôi đã gặp chuyện gì vậy nhỉ?” Vương Minh Dương không nghĩ ra nổi.
Rồi ai lột hết quần áo mình vậy nè?
Không phải mình đi uống rượu với Vân Cương sao? Tại sao Vân Cương lột hết quần áo mình vậy chứ?
Chuyện này có vẻ khó hiểu.
Đùng đùng.
Tiếng đập cửa vang lên.
Vương Minh Dương ôm đầu, bắt đầu tìm quần áo: “Đây đây, đến ngay đây.”
Bên ngoài.
Lâm Phàm liếc Ngô Vân Cương một cái. Tối qua hai người cũng không rời đi mà mỗi người tự thuê một căn phòng sát vách.
Bây giờ là chín giờ, bọn họ đến gõ cửa, Vương Minh Dương cũng cần phải dậy rồi.
Không biết Vương Minh Dương nhớ được bao nhiêu chuyện tối hôm qua nhỉ?
Đến giờ Vương Minh Dương vẫn không nghĩ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng chuyện kết thúc thế nào, sao mình có thể về được?
Những chuyện này cứ lẩn quẩn trong đầu Vương Minh Dương không dứt ra được, nếu không biết rõ đầu đuôi thì trong lòng anh ấy cảm thấy khó yên.
Nhất là điểm kỳ lạ rất nhiều, sao mình lại ngủ trần truồng thế này? Chuyện này thật phi lý. Chẳng lẽ có ai đó đã làm gì mình sao?
Lúc chuẩn bị mở cửa, Vương Minh Dương không kìm chế được sờ vào mông, không đau lắm, chắc không sao đâu nhỉ?
Cửa mở ra.
Lúc Vương Minh Dương thấy Lâm Phàm, bỗng chốc sững sờ: “À người anh em, sao cậu ở đây thế?”
Lâm Phàm lắc đầu: “Minh Dương ơi là Minh Dương, chẳng lẽ bản thân anh không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua à?”
Vương Minh Dương gãi đầu: “Tôi còn định hỏi đây này. Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?” Sau đó nhìn Ngô Vân Cương: “Vân Cương, anh nói tối qua tôi không sao chứ?”
Ngô Vân Cương đứng chịu trận, không nói không rằng, còn lắc đầu với vẻ hối tiếc.
“Lắc đầu là sao?” Vương Minh Dương mơ hồ. Lắc đầu ý là gì? Cuối cùng mình đã xảy ra chuyện gì? Không phải thật sự xảy ra chuyện gì chứ hả?
Ngô Vân Cương thở dài: “Chuyện này tôi không nói được, anh nên hỏi Lâm đại sư thì hơn.”
Vương Minh Dương nhìn Lâm Phàm, sâu trong nội tâm có cảm giác bất an, không khỏi chột dạ: “Không phải xảy ra chuyện gì thật chứ?”
Lâm Phàm tiếc nuối gật đầu: “Minh Dương à, thật không ngờ, thật sự không ngờ được anh là người sau khi say thích cởi quần áo như vậy, hơn nữa còn thích khoe khoang trước mặt người khác. Chuyện này thật đáng sợ, may là chúng tôi ngăn cản kịp thời nếu không anh đã tự lột sạch sẽ hết rồi.”
Lúc mới nghe, Vương Minh Dương cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Càng nghe đoạn sau, gương mặt bắt đầu tái nhợt.
“Không thể nào.” Cổ họng Vương Minh Dương hơi động đậy, có chút sợ hãi hỏi.
“Anh nói xem có không?” Lâm Phàm khinh bỉ nói: “Nếu không phải vậy, sao lúc anh thức dậy lại không mặc quần áo thế kia? Nhưng anh đừng lo, tôi và Ngô Vân Cương đã kịp lôi anh về trước khi anh làm chuyện mất sạch mặt mũi bên ngoài. À, tôi có gửi một video cho anh xem, lát nữa anh xem thử coi. Xem xong cho tôi biết ý kiến nhé, được không?”
Tất nhiên Lâm Phàm không đưa điện thoại cho Vương Minh Dương để đề phòng thằng cha này sau khi xem xong xóa luôn video gốc đi mất, vậy thì uổng công hắn quay tối hôm qua rồi.
Vương Minh Dương cầm điện thoại của mình, khi mở ra bên trong vang lên một tiếng gào thét kinh thiên động địa, mà giọng này có hơi quen quen, khi thấy gương mặt trong video mắt anh ta trợn trắng.
“Má ơi, sao có thể vậy được? Sao tôi lại là người thế này. Ối mẹ ơi còn gì là thanh danh của tôi nữa đây.” Vương Minh Dương hoàn toàn choáng váng, nếu video này bị phát tán ra ngoài chắc người ta sẽ cười mình thúi đầu.
Có lẽ ở thủ đô không quá nhiều người biết mình nhưng ở Thượng Hải thì khác, sợ rằng có thể giật tít luôn đấy.
Thậm chí ngay cả tít cũng đã nghĩ xong.
“Nhà giàu trăm ức, say rượu khóc lóc…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận