Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 326: Ai mà biết được, ông nói đúng hay không

Lâm Phàm lắc bả vai của mình: “Ai mà biết được, ông nói đúng hay không?”
Vương Diệu nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngạc nhiên, tại sao cha hắn lại nắm tay tên kia lâu như vậy? Hơn nữa còn nói chuyện với nhau nhiều như vậy.
Người đàn ông đi theo phía sau Vương Thâm bước lên phía trước, anh ta cảm thấy có gì đó không ổn nhưng Vương Thâm xua tay ra hiệu cho người đàn ông đó lùi lại.
Thấy tình hình này, Lâm Phàm lập tức mỉm cười nói: “Anh kia không đến thì tốt hơn đấy, nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của chúng ta. Dù sao chúng ta nói chuyện cũng rất hợp nhau, ông có nghĩ vậy không?”
Vương Thâm cười to: “Ừm phải rồi, chúng ta rất ăn ý với nhau, chi bằng tôi mời anh, chúng ta đến quán trà tán gẫu đi. Dù sao gặp được một thanh niên thú vị như anh đây cũng không dễ dàng gì.”
“Thôi đừng, biết đâu khi tôi đi vào chân tay lành lặn, lúc trở ra lại thành người khuyết tật thì sao.” Lâm Phàm nói ẩn ý sâu xa.
Vương Thâm hơi dùng sức muốn gỡ tay ra, nhưng tay của tên này lại giống như một cái kềm giữ chặt tay ông ta lại. Sau cùng ông ta chỉ đành từ bỏ, cười nói: “Chú em nói đùa chút thôi, hiện tại xã hội được pháp luật quản lý chặt chẽ, làm gì có mấy chuyện như vậy xảy ra chứ?”
Lúc này, xe cảnh sát đi tới.
Lâm Phàm quay đầu lại nhìn, sau đó lại nhìn Vương Thâm : “Yên tâm đi, người không phải cũng đã tới rồi sao? Ông có thể uống trà ở nơi khác, nơi đó rất yên tĩnh, ông nói xem đúng không hả, Vương hai sẹo mụn.”
Vương Thâm nghe đến cái biệt danh này, đồng tử hơi giãn ra, sau đó hắn hít sâu một hơi: “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”
Lâm Phàm ‘hừ’ một tiếng.
Đội trưởng Lưu và những người khác khi đến nơi, nhìn thấy tình huống phía trước đã vội vàng chạy tới.
Người đàn ông đứng sau Vương Thâm thấy cảnh sát tới, lập tức xông lên, đấm một cú về phía Lâm Phàm, sau đó hét: “Chủ tịch Vương, anh chạy trước đi..”
Lâm Phàm buông tay Vương Thâm ra, trực tiếp đạp gã ta một cái khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
Lúc này Vương Thâm nằm bất động tại chỗ, trong lòng thầm chửi rủa: “Chạy cái mẹ gì, chết tiệt thật là một lũ óc heo, trước kia sao mình lại không phát hiện ra chứ!”
Lâm Phàm nhìn Vương Thâm: “Anh ta bảo ông chạy trước, sao ông không chạy?”
Vương Thâm tự trấn an mình, bình tĩnh cười nói: “Sao tôi phải chạy chứ, tôi cũng không phạm tội gì, huống hồ anh ta mắc chứng tâm thần, khi nhìn thấy cảnh sát rất dễ phát bệnh.
Lâm Phàm cười thầm trong bụng. Hiện tại, không biết là ai dạy bọn họ, hễ có việc gì thì lại đẩy cho bệnh nhân tâm thần. Nếu bệnh nhân tâm thần thực sự biết được nhất định sẽ mắng chết bà cái đám này, bọn tôi thật sự bị bệnh tâm thần nên đều bị nhốt vào trong cái bệnh viện tâm thần này. Các người muốn mang tiếng tốt treo lên cái danh nghĩa là bệnh viện tâm thần, nhưng ở bên ngoài lại nhậu nhẹt ăn uống, xảy ra chuyện thì lấy bệnh nhân tâm thần ra làm bia đỡ, các người cũng phải suy nghĩ đến cảm giác của chúng tôi chứ.
Gã đàn ông nằm trên mặt đất ôm bụng, tên trước mặt thật sự rất khỏe, bị hắn ta đạp cho một đạp vậy mà khiến ông ta đứng không vững. Trong lòng cũng thầm mắng chửi, cái quái gì khi vừa nhìn thấy cảnh sát trong lòng mình lại nơm nớp lo sợ, cũng may không có chuyện gì.
Lưu Hiểu Thiên cùng vài vị cảnh sát đi tới, lúc nãy nghe Lâm đại sư nói ‘cá lớn’, anh ta cũng không dám nới lỏng kiểm soát. Nói một cách đơn giản rất nhiều vụ án đều do một tay Lâm đại sư vạch trần khiến cho vụ án đó trở nên dễ dàng giải quyết hơn. Đặc biệt là vụ án lừa đảo qua điện thoại gần đây, cuối cùng cảnh sát đã tìm ra hang ổ của chúng. Mấy tên lừa đảo đã bị bắt, nhiều khoản tiền lừa đảo đã được thu hồi.
Đây là một thành tựu lớn, đôi khi Lưu Hiểu Thiên cảm thấy cuộc sống của anh ta cứ như một giấc mơ, bất kể là vụ án khó giải quyết như thế nào, chỉ cần gặp Lâm đại sư đều có thể giải quyết dễ dàng, quả thực là 'so, easy'
“Lâm đại sư, anh nói ‘cá lớn’ là chỉ ai?” Lưu Hiểu Thiên sốt ruột hỏi.
Lâm Phàm chỉ vào Vương Thâm: “Chỉ có thể là ông ta…”
Lưu Hiểu Thiên nhìn Vương Thâm, đột nhiên có chút khó hiểu, anh ta nói chuyện nho nhã sắc mặt ôn hòa, nhìn qua không giống người xấu.
Vương Thâm nhìn Lưu Hiểu Thiên, lịch sự nói: “Đồng chí cảnh sát này, tôi nghĩ đây chắc chắn là một sự hiểu lầm. Tôi, Vương Thâm chỉ là một công dân bình thường, tôi làm một số công việc kinh doanh lao động, sao lại đến miệng chú em này lại biến thành ‘cá lớn’ chứ?”
Lưu Hiểu Thiên nghi ngờ nhìn phía Lâm Phàm, anh ta thật sự không biết Lâm đại sư rốt cuộc đang có chủ ý gì, nhưng anh ta tin tưởng Lâm đại sư, cho nên ánh mắt nhìn về phía Vương Thâm cũng tràn đầy vẻ cảnh giác.
Nhìn tình cảnh trước mắt, lông mày Vương Thâm đột nhiên nhíu lại, ông cảm giác chuyện này có chút phiền toái.
“Tôi gọi điện thoại cái!” Vương Thâm quay đầu, sau đó lấy điện thoại ra.
Lưu Hiểu Thiên vừa định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Phàm ngăn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận