Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 970: âm thầm phục kích

Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý.
Cẩu gia thè lưỡi, vây quanh chân Lâm Phàm, đuôi lắc lư trái phải, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm quầy hàng, mẻ bánh kếp tuyệt vời cũng sắp ra lò.
Người dân cũng chờ đợi.
Trong lúc chờ bánh kếp, mọi người cũng đang thảo luận chuyện xảy ra của gia đình ông Trần, bọn họ không nghĩ tới bạo lực học đường lại xảy ra bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, điều này làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Ông chủ nhỏ, con trai nhà lão Trần không sao chứ?” Người dân chờ bánh kếp hỏi.
Lâm Phàm cười nói: "Không sao rồi, hết thảy đều rất an toàn, hiện tại đang khôi phục. ”
"Không có việc gì là tốt rồi."
Lâm Phàm gói một phần bánh kếp, "Được rồi, mời thong thả dùng. ”
"Ôi chao, mua được bánh kếp rồi, hôm nay may mắn thật.”
Mặc dù mỗi ngày chỉ có mười phần bánh, nhưng những người dân không mua được cũng không cảm thấy mất hứng. Theo quan điểm của họ, đứng xếp hàng mỗi buổi sáng trước khi đi làm đã trở thành thói quen trong cuộc sống, ngay cả khi không mua cũng có thể đến đây đứng nói chuyện cùng hàng xóm, kéo gần hơn mối quan hệ.
Thậm chí có thể biết thêm tin tức thú vị.

Lâm Phàm vốn định nghỉ ngơi nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cẩu gia, hắn bất đắc dĩ thở dài.
"Ôi, ông chủ nhỏ, cậu làm cái gì vậy? Không phải bánh kếp đã làm xong rồi à? Chẳng lẽ hôm nay ông chủ nhỏ đại phát từ bi, muốn làm thêm mấy phần sao?"
Chuyện bọn họ hy vọng nhất chính là đột nhiên một ngày nào tâm tình ông chủ nhỏ tốt lên, bánh kếp không giới hạn số lượng, vậy thì quá tuyệt vời.
Đương nhiên, đôi khi mới xảy ra chuyện này, nhưng cũng chỉ có hai mươi phần bánh mà thôi.
Lâm Phàm: "Không phải, Cẩu gia giúp tôi làm một việc, tôi phải bồi thường cho nó. ”
Mọi người nhìn Cẩu gia, vẻ mặt hâm mộ ghen tị.
Có người càng kinh hô một tiếng, người còn không bằng chó.
Cẩu gia bình tĩnh ngồi trên mặt đất, mình là chó nhưng còn có ba mươi phần bánh bánh kếp, nhân loại nhỏ bé mấy người sao có thể so sánh với nó chứ.
"Một ngày một phần, liên tục một tháng, nếu làm ra luôn một lượt sợ mày ăn không hết." Sau khi Lâm Phàm làm xong một phần bánh kếp, hắn nói với Cẩu gia.
"Wow, ông chủ nhỏ có thể nói chuyện với Cẩu gia, tôi đã nói ông chủ nhỏ có thể giao tiếp cùng động vật mà mấy người không tin, bây giờ thấy chưa, đây là sự thật."
"Không thể nào chứ, trước kia chỉ nghe mấy ông nói qua, thật đúng là chưa từng thấy qua, cái này...."
"Chắc cậu ấy tự độc thoại thôi, dù sao cũng không ai biết cậu ấy đang nói gì?"
"Đừng hoài nghi ông chủ nhỏ, cảnh tượng ông chủ nhỏ giơ tay lên gọi trăm con chó đến ông còn chưa nhìn thấy đâu, cả đời này tôi chẳng thể quên được, đúng là phi thường."
Người ở phố Vân Lý đều biết năng lực của ông chủ nhỏ rất mạnh mẽ, chỉ có một ít người chưa tận mắt nhìn thấy, tuy nghe người khác nói qua, nhưng cũng là bán tín bán nghi.
Gâu Gâu!
Nicholas cẩu gia sủa lên xung quanh vài tiếng.
Vài người dân nơi đây biết tình huống này là sắp xảy ra chuyện gì đó.
Còn một số người cũng không hiểu rõ lắm.
Nhưng đột nhiên, một màn khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra.
Gâu Gâu!
Một đàn chó từ bốn phương tám hướng chạy tới, đám chó này đều là dũng sĩ ẩn nấp trên phố Vân Lý, bọn chúng nhìn như chơi đùa không mục đích ở phố Vân Lý. Thế nhưng chỉ cần phát hiện người có mùi lạ, bọn họ sẽ đứng ra trước tiên.
Chó rất nhạy cảm và có thể cảm nhận được liệu nhau có phải là người xấu hay không.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Tại sao có nhiều chó đến như vậy?”
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà, cẩu gia rất lợi hại, xem ra nó muốn một lần lấy hết."
Lâm Phàm cũng thấy hơi choáng, Cẩu gia cũng thật đê tiện, để có thể lấy được hết số bánh kếp trong một lần mà gọi cả đồng đội tới.
"Gâu Gâu" Nicholas Cẩu gia nhìn Lâm Phàm sủa: "Tôi muốn cầm bánh cho đồng bọn, còn hai mươi chín phần nữa đó.”
Lâm Phàm quái dị nhìn Cẩu gia, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể làm, cái này cũng không thể lừa gạt Cẩu gia. Nếu không lần sau muốn mời Cẩu gia làm việc cũng sẽ không dễ dàng như vậy.
Chuyện sau đó, cũng không cần suy nghĩ, dân chúng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bi ai.
Bọn họ không mua được bánh kếp, nhưng nhìn thấy cẩu gia ăn rất ngon, có ai hiểu được lòng họ không?
Đó là một nỗi đau.
......
Buổi tối!
Lâm Phàm xuất hiện ở chỗ cũ.
Tối nay là thời gian để giao dịch.
Hắn vốn chỉ muốn Lý Hổ tiêu đời, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải tên trùm ma túy bị cảnh sát truy nã, xem ra vận khí không tệ.
Nhưng hắn còn phải cẩn thận một chút mới được, tên trùm ma túy vẫn chưa bị bắt, đương nhiên cũng là do gã có năng lực, e rằng gã rất cảnh giác.
Chọn giao dịch ở đây vô cùng an toàn.
Chỗ này tốt xấu lẫn lộn, sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Không lâu sau đó.
Một chiếc xe phổ thông dừng lại.
Tên tóc dài ngày hôm qua đã xuất hiện, ngay khi Lâm Phàm lộ ra ý cười, lại phát hiện thiếu một người, tên trùm ma túy kia cũng không tới.
"Mẹ kiếp, tên kia đâu rồi? Sao gã không xuất hiện cơ chứ?" Lâm Phàm sửng sốt, nếu như không đem một lưới bắt hết thì đúng là có chút đáng tiếc.
Nhưng cũng may, Cẩu gia cũng tới, lúc đầu hắn không định dẫn theo Cẩu gia tới nhưng sợ xảy ra tình huống đặc biệt nên mới dẫn theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận