Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 431: Tăng tiền

Văn phòng chính phủ.
Lý Sĩ Khôn đọc bản tin này, không khỏi nở nụ cười. Ông ấy cũng không hề để bụng hoặc tức giận khi thấy biểu cảm lúc mình ăn bánh kếp bị phóng viên chụp được, chỉ là ông chưa từng nghĩ đến mình sẽ được chú ý bằng hình thức này. Quả là không thể tưởng tượng được.
Một vài lãnh đạo bên dưới cho rằng việc này không thỏa đáng, hỏi thăm ông có muốn xóa bỏ tấm hình này không. Thế nhưng ông thấy không tệ chút nào, không cần phải xóa bỏ. Trước đây ảnh thị sát thường chụp rất nghiêm nghị, thỉnh thoảng có những bức ảnh thế này cũng tốt.
Trong phố Vân Lý.
Ngô U Lan nhìn điện thoại, sau đó nói: “Anh lại nổi tiếng rồi, lần này còn theo lãnh đạo giật tít nữa đấy.”
Lâm Phàm sững sờ, vừa mở mạng ra xem lập tức nở nụ cười, không biết nên nói gì. Đúng là khó có thể nghĩ đến lần này thế mà hắn đu theo người khác để nổi tiếng.
Một vài lãnh đạo thành phố khác khi nhìn thấy tin này, phản ứng đầu tiên liền nhận định đây chính là tin giả. Dù sao một cửa tiệm có thể thu hút khách hàng đến tham quan cả con phố là chuyện hoàn toàn không thể.
Hơn nữa cảnh xếp hàng của tiệm này khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên chuyện này còn dính dáng đến Lý Sĩ Khôn, độ tin cậy rất lớn.
Những lãnh đạo của thành phố khác bắt đầu suy nghĩ lại, tạo một cửa hàng đặc trưng làm danh tiếng, dùng cửa hàng ấy lôi kéo khách đến tham quan. Sau đó qua nhiều lần khảo sát và chứng minh, phát hiện việc này không thể thực hiện được, đây không phải là chuyện có thể bắt chước để thành công.
Cuối cùng đành phải từ bỏ.
Vậy mà còn một vài lãnh đạo thành phố khác muốn dùng hình thức dụ dỗ, lấy nhân tài làm trụ cột, dẫn dụ Lâm đại sư qua đó, phương án này có thể được thông qua.
Chỉ là việc áp dụng không phải đơn giản như vậy.
Mấy ngày sau.
Ngô U Lan bưng ly trà để trên bàn: “Tôi cảm giác dạo này tình hình xung quanh hơi kỳ lạ.”
Lâm Phàm nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu: “Có gì lạ? Không đâu, tôi cảm thấy bình thường mà.”
Điền Thần Côn cũng không thấy bất thường ở đâu.
Triệu Chung Dương chơi điện thoại, đồng thuận với Ngô U Lan: “Tôi cũng thấy giống U Lan. Tôi cảm giác có gì đó là lạ, hôm nay khi tôi đến đây còn thấy một ông lão trong tiệm đang than ngắn thở dài đấy. Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Không thể nào.” Lâm Phàm để điện thoại xuống, nghi ngờ hỏi.
Đùng!
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nổ.
Cẩu gia Nicholas đang tận hưởng thời gian tươi đẹp, bỗng dưng bị âm thanh này hù dọa làm lông dựng thẳng đứng, tru lên mấy tiếng gâu gâu.
Bọn Lâm Phàm lập tức ra ngoài.
Lão Lương bán đồ chơi chỉ vào mấy người ngoài cửa nói: “Mấy người thật quá đáng, nửa năm trước vừa mới tăng tiền thuê tôi đã không nói rồi. Bây giờ mấy người còn muốn tăng gấp đôi hả? Sao mấy người không đi ăn cướp luôn đi?”
Bây giờ những người xung quanh xúm xít lại: “Mấy người thật quá đáng! Chúng tôi cũng muốn kiếm chút cơm thôi, các anh tăng tiền thuê thế này chả lẽ đến hết năm chúng tôi làm mọi không công cho các anh à?”
Lâm Phàm bước đến: “Lão Lương, có chuyện gì vậy?”
Lão Lương nhìn thấy ông chủ nhỏ đến, lôi kéo Lâm Phàm nói: “Ông chủ nhỏ, cậu phân xử thử xem. Bọn họ thật khinh người quá đáng. Nửa năm trước vừa tăng giá mặt bằng, giờ mới được nửa năm lại muốn tăng giá nữa. Hơn nữa còn muốn tăng gấp đôi. Vậy khác gì ép chúng tôi vào đường cùng chứ?”
Vẻ mặt của mấy người thanh niên mặc âu phục màu đen ngay cửa ra vào rất bất đắc dĩ: “Ông chủ, ông có nói gì với tụi này cũng vô ích thôi. Đây là mệnh lệnh của cấp trên đưa xuống. Chúng tôi là nhân viên, chỉ có thể chấp hành chỉ thị.”
“Đừng nóng, giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Để tôi hỏi thử xem.”
Lâm Phàm an ủi lão Lương, sau đó nhìn ba người thanh niên: “Tôi hiểu cửa hàng sẽ phải tăng tiền thuê là điều tất nhiên, nhưng không thể một năm tăng hai lần được. Có phải lãnh đạo các anh nhầm ở đâu rồi không?”
Ba thanh niên lắc đầu: “Chúng tôi không nhầm đâu. Chúng tôi dựa theo lệnh trên làm việc, chúng tôi không có quyền quyết định chuyện tăng giá thuê cửa hàng này.”
“Anh xem đi, đây là thông báo. Chúng tôi thật sự không có cách nào.”
Lâm Phàm cầm lấy hồ sơ, đọc kỹ.
Công ty TNHH Phát triển bất động sản thương mại Tân Vũ.
Nội dung thông báo đúng thật là tăng gấp đôi giá thuê cửa hàng tại phố Vân Lý.
Sau khi xem xong, Lâm Phàm trả lại hồ sơ: “Không phải hợp đồng ký một năm sao? Sao chưa đến thời hạn hợp đồng mà lại tăng giá?”
Lão Lương tạm thời nguôi giận, nói: “Ông chủ nhỏ, cậu không biết đó thôi. Ban đầu trong hợp đồng có một điều khoản quy định, nếu tình hình kinh doanh có tăng trưởng thì sẽ có quyền điều chỉnh giá thuê. Ý của điều này là, nếu họ muốn tăng tiền thuê thì chúng tôi phải đóng tiền thuê tăng lên theo. Trường hợp chúng tôi không đồng ý, không thỏa thuận được thì hủy hợp đồng, họ sẽ trả phần tiền thuê cửa hàng còn dư lại cho chúng tôi.”
“Hợp đồng này ngang ngược vậy?” Lâm Phàm sững sờ, sau đó hỏi: “Giá thuê của những phố kinh doanh xung quanh đây có tăng không?”
Chủ các cửa hàng gần đó lắc đầu: “Không tăng, chỉ chúng tôi là tăng thôi.”
Lâm Phàm nhìn ba thanh niên: “Mấy người nói, dựa theo mức tăng trưởng kinh doanh, bây giờ người ta không tăng giá, vì sao các cửa hàng trong phố Vân Lý lại phải tăng tiền thuê?”
Một thanh niên lắc đầu: “Đây là căn cứ vào điều tra tình hình kinh doanh của thị trường gần đây, số khách tham quan mua sắm ở phố Vân Lý tăng 200% so với trước đây nên giá thuê phải tăng lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận