Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1248: Tôi rất nghiêm túc

Thời điểm người người cảm thấy bất an thì tình nghĩa có là gì, nhất định phải tự giữ lấy mình mới được.
Triệu Lỵ vẫn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Mặc dù cô ta bị Lâm Phàm thuyết phục nhưng cô ta cũng không ngốc.
Nếu bản thân thực sự làm như vậy, e là cũng không dễ dàng sống được đến lúc đó.
Nhưng tên này nói cũng có lý, đúng là Anh Kim đang làm quan hệ công chúng, tuy hiệu quả không rõ rệt nhưng nếu một ngày nào đó quan hệ công chúng thành công, e rằng cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình cô ta.
Đến lúc đó, ai có thể giúp cô ta?
Lưu Anh Đông từ trong bóng tối bước ra, “Cậu ta nói thể nào?”
Triệu Lỵ lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Tốt hơn là đừng nên nói chuyện này nữa, sau khi quay về sẽ suy nghĩ kỹ lại một chút.
Chuyện này ở trong giới cũng không phải là không có, trường hợp đâm sau lưng anh chị em vài nhát cũng rất nhiều.
Chỉ là đối tượng được đưa vào lần này có chút lợi hại, hơn nữa vẫn là người thành công trong giới ca hát, Anh Kim.
Nếu như không loại bỏ cái nồi thì e rằng bản thân cũng sẽ gặp bi kịch, nhất định phải suy nghĩ kỹ, không thể quá sơ suất.
Lúc này đầu Triệu Lỵ hơi đau, chỉ muốn nhanh chóng quay về cẩn thận suy nghĩ kỹ lại.
……
Lâm Phàm từ trên xe đi xuống, ngâm nga một bài hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nhưng bỗng lúc này tình hình có vẻ không ổn lắm.
Phía trước có hơn chục người đàn ông to lớn đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt nhìn về phía hắn không mấy thiện cảm.
Người đến chắc chắn không phải thứ tốt lành gì.
Lúc này Lâm Phàm đang suy nghĩ, đối phương đến chắc chắn không có ý tốt gì.
Đối phương có hơn mười mấy người đang đi về phía hắn.
Trong đó có một người đàn ông ánh mắt vênh váo hung hăng, khóe mắt dài mỏng trông giống như một kẻ nham hiểm, e là người cầm đầu trong đám.
“Cậu là Lâm Phàm?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Phàm: “Phải, là tôi, mấy người là ai?”
Người đàn ông, nói: “Bọn tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải nhớ kỹ, không nên dây dưa vào người không nên dây dưa, cậu hiểu ý của tôi chứ?”
Lâm Phàm lắc đầu, nói: “Không hiểu lắm.”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Lâm Phàm: “Đúng là không biết tốt xấu.”
Lâm Phàm cũng muốn chơi đùa cùng đối phương, bất đắc dĩ nói: “Người anh em, anh nên nói rõ ràng một chút, tôi dây vào nhiều người như vậy nào biết được ai không nên dây vào, anh không nói rõ ràng khiến tôi rất khó xử đấy.”
Lúc này, người đàn ông hận không thể cho cái tên này vài cái tát.
Nhưng mệnh lệnh mà gã nhận được là không được ra tay, chỉ uy hiếp đe dọa đối phương, cho hắn biết không được phép nói lung tung.
Tình huống này rất đơn giản, bọn hắn cũng từng làm không ít chuyện thế này.
Trước đây chỉ cần bọn hắn xuất hiện thì đám người kia ai cũng bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, hận không thể quỳ xuống cầu xin làm cháu.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông dữ tợn, vẻ mặt cực kỳ hung ác, nói: “Tôi nói lại lần nữa, cậu nghiêm túc một chút cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh gãy chân của cậu đấy.”
Lâm Phàm: “Tôi rất nghiêm túc, mấu chốt là anh cho tôi cái tên cụ thể, nếu không thì tôi làm sao biết được là ai?”
Đám đàn em đứng sau người đàn ông cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn không ngờ lại có người kiêu ngạo như vậy, bọn hắn nhiều người như vậy mà còn có thể giữ được bình tĩnh, dường như có gì đó không đúng lắm.
Người đàn ông nắm lấy cổ áo Lâm Phàm, dữ tợn nói: “Con mẹ nó, cậu có phải là muốn tìm cái chết hay không? Tôi nói cho cậu biết, sau này nói chuyện thì nên suy nghĩ một chút, có những người cậu đụng vào không nổi đâu. Nếu để tôi biết cậu còn dám nói bậy thì tôi có thể bảo đảm sẽ khiến cậu chết cũng không biết chết như thế nào!”
“Thô lỗ như vậy làm gì chứ? Tôi đoán thử xem nào, mấy người là do Anh Kim phái tới đúng không?” Lâm Phàm hỏi.
Sắc mặt người đàn ông hơi đổi, cũng không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Bọn họ từ Đông Bắc chạy đến đây chỉ để cảnh cáo tên này.
Đồng thời nhận được mệnh lệnh đó là không được ra tay.
Cho dù nói thế nào thì bây giờ Lâm Phàm cũng là người của công chúng, nếu như lúc này bị người ta giáo huấn, e là không cần nghĩ cũng biết sẽ liên lụy đến ai.
Nhưng uy hiếp lại không như vậy, xã hội này có ai không sợ phiền phức, đặc biệt là người của công chúng thì lại càng sợ bị người ta nhắm đến.
Cho nên trong tình huống bình thường, chỉ cần uy hiếp một chút thì hiệu quả cũng vẫn rất tốt.
“Đừng nói nhiều như vậy, tôi chỉ muốn cậu hãy nhớ kỹ, sau này ăn nói cẩn thận một chút!” Người đàn ông nổi giận nói, ánh mắt hung ác thực sự là có chút dọa người.
Đúng lúc này, Lâm Phàm lấy điện thoại ra.
“Cậu định làm gì?” Người đàn ông hỏi.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: “Anh uy hiếp tôi, chắc chắn là phải báo cảnh sát rồi.”
“Con mẹ nó, là mày tự tìm cái chết!” Người đàn ông không thể nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị tát Lâm Phàm một cái.
Lâm Phàm cười, hoàn toàn không để mắt đến những tên này: “Tôi thấy là mấy người tự tìm cái chết thì đúng hơn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận