Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 692: Nghiên cứu phương thuốc bệnh chán ăn

Lâm Phàm đứng giữa nhóm người, không nói thêm gì. Lần này hắn tới đây cũng không phải là bắn pháo mồm, mà là đến xem tình huống cụ thể. Chỉ có xem qua tình huống thì trong lòng mới có thể tính toán được.
Đồng thời hắn cũng coi như là hiểu được, bệnh nhân biếng ăn nặng, khả năng chịu đựng của dạ dày không phải rất mạnh, cho nên khi nghiên cứu thuốc phải chú ý tới điểm này.
Lúc này, Triệu Minh Thanh nhìn thấy ánh mắt của lão sư, sau đó gật đầu, ý tứ này chính là tạm thời rời khỏi nơi này, có chuyện muốn nói với ông ấy.
Bây giờ tình trạng của bệnh nhân đã dịu đi, các phóng viên ở đây cũng không có thêm bất kỳ tin tức nào. Về những gì đã xảy ra trước đó, đối với họ, đây đã là một điểm tin tức rất lớn.
Bên ngoài bệnh viện.
Triệu Minh Thanh cung kính đứng bên cạnh Lâm Phàm, Lâm Phàm thuận miệng hỏi: "Ông có biết chứng chán ăn được chia thành mấy loại nào không?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Lão sư, theo tôi được biết, chứng chán ăn chia làm ba loại. Loại thứ nhất là do dạ dày bị ứ đọng, bởi vì thời gian dài ăn uống không điều độ, dẫn đến lúc ăn cảm giác không còn mùi vị."
“Loại thứ hai, ứ nước tại tỳ, bởi vì tỳ mất kiện vận dẫn đến ứ nước khiến cho cơ thể mệt mỏi. Có triệu chứng tức ngực, nôn mửa."
"Loại thứ ba, tỳ vị âm hư. Bởi vì ăn nhiều thức ăn cay nóng dẫn đến thương âm, khiến miệng khô họng khô, khát nước vô cùng, hình thể gầy gò, phiền não bất an."
(Các thuật ngữ Trung Y, có thể dịch sai mong đọc giả thông cảm.)
"Đây là bệnh rất khủng khiếp mấy năm gần đây. Bệnh này có rất nhiều nguyên nhân phát sinh, có do giảm cân quá mức, cũng có áp lực tinh thần lớn. Thuộc loại bệnh tâm thần. Ở thời đại của chúng ta, đây là một căn bệnh có thể nói là không thể tưởng tượng nổi." Triệu Minh Thanh cảm thán nói.
Lâm Phàm cười nói: "Đây là đương nhiên! Trước kia ngay cả ăn cũng không có mà ăn thì làm sao lại có chuyện giảm cân cơ chứ? Chỉ là căn cứ vào điều tra, bệnh nhân biếng ăn nặng, đại đa số là do giảm cân quá mức. Mà những người bởi vì áp lực trong lòng lớn dẫn đến chán ăn thì ở giai đoạn đầu đều có thể tích cực điều trị, vì vậy cơ bản đều có thể chữa khỏi. "
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Lão sư, phải chăng ngài định lấy chứng chán ăn này để tiến hành nghiên cứu sao?
Lâm Phàm: “Ông có phương pháp điều trị hiệu quả nào cho chứng chán ăn này không?"
Triệu Minh Thanh lắc đầu: “Không có! Học trò chỉ có thể kê thuốc tiến hành phụ trợ, chậm rãi điều dưỡng cơ thể. Bệnh nhân vừa rồi là tình huống học trò chưa từng thấy qua. Hiện tại đã ở mức độ quá nghiêm trọng rồi.”
Lâm Phàm cười nói: "Được! Ông bái tôi làm thầy cũng đã được một thời gian. Lúc này chúng ta cứ lấy chứng chán ăn làm mệnh đề, tiến hành nghiên cứu chinh phục nó đi.”
Triệu Minh Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi choáng váng: “Lão sư! Ngài đây là muốn đánh bại chứng chán ăn này sao?”
Lúc nói ra những lời này, ông ấy cũng có chút không dám tin.
Lâm Phàm nhìn Triệu Minh Thanh nói: “Thế nào? Chẳng lẽ ông cho rằng đây là điều không thể hay sao?”
Triệu Minh Thanh lập tức lắc đầu nói: “Không có! Học trò tin tưởng lão sư nhất định sẽ có biện pháp."
“Được rồi! Chúng ta sẽ tới học viện của ông để nghiên cứu đi. Trong khoảng thời gian này, ông và tôi phải vất vả một chút rồi." Lâm Phàm cười nói, trong lòng hắn biết rõ phương thuốc trị chứng chán ăn, nhưng hiện tại cũng không phải do hắn muốn giả bộ mà là nếu Triệu Minh Thanh đã bái hắn làm thầy, vậy không bằng hắn dẫn ông ta đi nghiên cứu điều chế ra phương thuốc.
Nếu như hắn lập tức làm ra thì sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Đối với Triệu Minh Thanh cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Ngày hôm sau!
Trên mạng không hiểu sao lại xuất hiện một tin tức nhỏ, tin tức này ngược lại không gây ra nhiều chú ý nhưng vẫn có không ít người thán phục.
"Con mẹ nó! Trung Y thật trâu bò!"
"Ngưu bức quần què! Không phải chỉ là giảm đau thôi sao? Mấy người thật đúng là cho rằng Trung Y có thể diệu thủ hồi xuân, trị liệu tất cả bệnh tật được sao?"
"Trung Y là điểm đặc sắc của quốc gia chúng ta, mấy người có thể có chút lòng tin được hay không?"
"Lòng tin thì không có nhưng tuyệt vọng lại có thừa! Mấy người xem các bệnh viện hiện tại đi, Trung Y tính là cái gì chứ? Nói trắng ra chính là nơi lừa người?"
"Ông già này tôi từng chú ý tới, đây là viện trưởng của trường Trung Y số 1 Thượng Hải, y thuật rất lợi hại đó."
"Ha ha, thủy quân trên lầu đừng tâng bốc nữa! Trung Y chính là đồ lừa đảo, lừa chết người không đền mạng. Hiện tại mấy ông lão Trung Y bên đường có mấy người là đáng tin cậy chứ? Bọn họ không làm người chết đã là rất tốt rồi."
"Tôi tin tưởng Trung Y! Video đấy chẳng lẽ các người không xem sao? Ngay cả nhóm chuyên gia cũng bó tay, mà ông lão Trung Y chỉ dùng ba cây ngân châm đã có thể làm bệnh nhân giảm đau. Trình độ giỏi như thế, mấy người bị mù hết rồi sao?”
Lúc này trên mạng vô cùng ồn ào mà cũng có không ít người nhân cơ hội này tự thổi phồng bản thân. Ví dụ như một người nào đó tự xưng là khí công đại sư Trung Y, tự xưng có một tay khí công, có thể trị bách bệnh. Trong vô hình lại bôi nhọ hình tượng của Trung Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận