Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1051: Một tỷ

“ Thần y, sáu trăm triệu không nhiều, nhưng chắc chắn không ít, cậu đúng là khiến tôi bội phục vô cùng.” Thanh Châu nghiến răng nghiến lợi nói, coi như cho thằng nhãi này thì cũng phải xem nó có mệnh để nhận hay không mới được.
Lâm Phàm, nói: "Mã Gia, ông không cần bội phục tôi, tôi chỉ là đang giúp huynh đệ của mình cầm lại số tiền mà hắn nên có. Số tiền này vốn dĩ cũng không phải của ông, cầm trong tay chắc gì đã thoải mái đúng không?”
“ Cậu có ý gì?” Mã Thanh Châu nhìn Lâm Phàm, không hiểu hắn nói rốt cuộc là có ý gì.
Lâm Phàm mở miệng, nói: "Vương Minh Dương, có nhớ không?"
Thời khắc này, Mã Thanh Châu suy nghĩ một chút thì đột nhiên nhớ ra. Vương Minh Dương, trước kia làm đầu tư ở Thanh Châu bị chính mình gài bẫy hãm hại một phen, đoạt được đất của gã ta.
Chuyện kia vẫn còn náo động lớn, thế nhưng Vương Minh Dương này là người ngoại địa. Bất kể là ai, dù rồng hay hổ thì ở Thanh Châu cũng phải nằm úp sấp mà thôi.
Không nghĩ tới tên thần y này còn là bạn của tên Vương Minh Dương kia, hơn nữa còn muốn đến đây để đòi tiền.
Giờ khắc này ông ta đã hiểu, tên thần y này đến Thanh Châu là vì cái gì.
Sau một phen cân nhắc.
Ông ta đã có ý nghĩ, sáu trăm triệu này ông ta bỏ ra, chẳng qua cũng chỉ là đặt bên người khác một lúc mà thôi.
Chờ tên nhãi này chữa xong bệnh cho mình, tiếp đó chỉ cần bắt lại tên nhóc này rồi gọi cho Vương Minh Dương một cú điện thoại. Nói cho hắn biết muốn giữ lại mạng sống của người anh em tốt của hắn thì lại mang sáu trăm triệu kia trả lại.
Tính toán xong xuôi hết thảy, Mã Thanh Châu lại lộ ra vẻ tươi cười.
“ Được, sáu trăm triệu tôi cho.” Mã Thanh Châu mở miệng nói.
Đám người Vương Sơn Hà nghe được Mã Gia nguyện ý bỏ ra sáu trăm triệu thì cũng choáng váng, giống như không thể tin được. Công phu sư tử ngoạm như vậy mà còn đồng ý, nhưng mà nghĩ lại tình huống của Mã Gia đã rất tệ, mạng của ông ta chỉ còn có ba tháng. Cho dù có phải ra bao nhiêu tiền đi nữa thì ông ta cũng sẽ nguyện ý.
“À, đúng rồi, sáu trăm triệu cũng chỉ là giá trước kia mà thôi. Hiện tại mảnh đất kia cũng đẻ cho ông được khối tiền rồi. Tôi cũng không muốn để cho bạn tốt của mình chịu thiệt, vậy thì nâng lên một tỷ, không thêm không bớt. Bây giờ chuyển tới tài khoản của bạn tốt tôi đi, đây là số thẻ, tôi chờ ông.” Lâm Phàm không nghĩ tới Mã Gia này sảng khoái như vậy, bắt đầu thấy hối hận sao không lấy thêm. Dù sao hắn cũng không cần mặt mũi, cho nên cứ trực tiếp làm tròn đi.
“ Mày…” Mã Thanh Châu sững sờ, trong lòng là cả một ngọn núi lửa giận cháy hừng hực, thật sự không còn cách nào để nhịn.
Gã đã bao giờ gặp phải người trả giá, không ngờ tên nhãi này lại là kẻ đầu tiên.
"Tốt, một tỷ thì một tỷ. Lưu Nhâm, quẹt thẻ cho hắn đi.” Mã Thanh Châu dặn dò nói.
"Vâng." Lưu Nhâm gật đầu, sau đó nhìn Lâm Phàm một cái, trong lòng lắc đầu, thằng nhóc này nhất định phải chết rồi.

Những vị khách mời ngồi xa xa kia không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ nhìn thấy Mã Gia cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống rồi lại đứng lên, tựa như một con mãnh hổ đang muốn bạo phát.
Bọn họ chỉ có thể ngồi yên lặng im quan sát.
Không biết tình huống đến cùng là sao.
“ Tôi nghe thấy, thần y muốn một tỷ từ Mã Gia.”
“ Cái gì? Thật hay giả vậy? Một tỷ, cái quái gì vậy, hắn ta vẫn còn dám đòi như thế?”
“ Ai mà biết, thế nhưng Mã Gia đồng ý rồi, cho tên kia một tỷ.”
“ Xong đời, tên thần y này chết chắc rồi, nếu hắn ta còn có thể sống sót ra khỏi Thanh Châu, tên tôi sẽ viết ngược lại.”
“ Lời này anh nói có phải là thừa thãi quá hay không, một tỷ mà Mã Gia còn có thể thả hắn đi, một tên nhãi không có một tí não nào, chỉ có một thân y thuật thì có thể làm được gì đây?”
“ Ai da, thật đáng tiếc, lúc đầu còn định giao hảo với thần y một chút để xem thân thể dạo này ra sao. Nhưng không nghĩ tới chuyện vừa rồi, xem ra phải nghĩ lại.”
Những vị khách mời này, không kẻ nào tay chân sạch sẽ, nhất là tại Thanh Châu này ai mà không từng làm việc không thể để lộ ra ngoài cơ chứ.
Coi như chưa từng giết người thì cũng đã phân phó thủ hạ làm, hoặc là muốn chân hoặc tay người ta.
Dạng người giống như Mã Thanh Châu này, chỉ cần điều động một chút tài chính tất nhiên không phải vấn đề. Đồng thời vốn lưu động, cũng không giống người bình thường. Người bình thường có tài sản cố định là nhiều, mà Mã Thanh Châu thì vốn lưu động lại nhiều hơn.
Thu nhập mỗi ngày nếu nói ra, chỉ sợ có thể hù chết người ta.
Mã Thanh Châu nhìn nhìn Lâm Phàm: “ Thần y, bây giờ có thể xem bệnh cho tôi được rồi chứ.”
Lâm Phàm ngồi ở chỗ đó, cười không nói, ngược lại là đang đợi.
Lưu Nhâm đi tới: "Mã Gia, tiền đã chuyển xong."
"Ừm." Mã Thanh Châu gật gật đầu.
Mà đối với đám người Vương Sơn Hà, không nghĩ tới trong máy mắt bọn họ đã giao dịch một tỷ xong xuôi. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật khó mà tin tưởng.
Đồng thời đối với tài lực của Mã Thanh Châu càng có cái nhìn sâu hơn.
Quả nhiên, của cải kinh người.
Thế nhưng bên dưới những của cải này, cũng không biết có bao nhiêu người đã bị chịu tội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận