Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 373: Chỉ là công cụ của người ta

Lâm Phàm đứng ở cửa nhà vệ sinh nam, bất đắc dĩ lắc đầu. Khi tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng xa thì hắn mới ra khỏi nhà vệ sinh nam, rửa tay sau đó đi về phía phòng ăn.
Khi đến phòng, Lâm Phàm cảm thấy ánh mắt của mẹ hắn có chút sát khí.
Mẹ Lâm Phàm: “Để con đi đón người ta nhưng con lại chạy đi đâu mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy thể hả?”
Lâm Phàm cười nói: “Con bị đau bụng nên đi vệ sinh một chút. "
Mẹ Lâm Phàm lúc này nói: “Phục vụ, mang đồ ăn lên đi!”
Sau khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài thì mẹ Lâm Phàm cười nói: "Đây là con trai tôi Lâm Phàm! Tiểu Phàm, đây là Dương Đình Đình, con gái của dì Trần.”
Lâm Phàm gật gật đầu với Dương Đình Đình. Cô ấy hơi khác ảnh chụp chỉ là không khác quá nhiều. Lớn lên không tệ, có thể coi là mỹ nữ. Đương nhiên đối với Lâm Phàm mà nói thì cũng chỉ như vậy thôi.
Không khí tạm thời có chút yên tĩnh nhưng sau khi nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên thì mẹ Lâm Phàm cũng bắt đầu tán gẫu, nói lời hay ý đẹp.
Mẹ Lâm Phàm: "Chị Trần, con gái của chị thật xinh đẹp. Bên cạnh là bạn học của Đình Đình hay sao?”
Dương Đình Đình cười nói: “Dì, đây là bạn thân học cùng trường của con. Lần này biết con trở về xem mắt nên cố ý từ Thượng Hải chạy tới đây.”
Mẹ Lâm Phàm: "Thật là trùng hợp, tiểu Vương cũng từ Thượng Hải chạy tới đây này.”
Vương Minh Dương mỉm cười không chút sợ hãi.
Cha Lâm Phàm: "Con trai, rót rượu cho chú Dương đi con....”
Lâm Phàm đứng dậy, cầm lấy rượu trắng trên bàn rồi đi xung quanh bàn cơm, rót cho mỗi người một ly rượu. Mà cậu của Dương Đình Đình cũng dùng ánh mắt dò xét nhìn Lâm Phàm.
Rót rượu được một vòng thì Lâm Phàm cũng trở lại vị trí. Sau đó nhỏ giọng nói với Vương Minh Dương: "Lúc này chắc là không cần cậu giúp đỡ rồi."
Vương Minh Dương sững sờ nhưng cũng không nói thêm gì. Anh ta thấy, làm sao lại không cần mình giúp đỡ chứ? Người anh em này của anh ta chính là một kẻ trâu bò. Ngay cả loại cực phẩm như Ngô Hoán Nguyệt cũng nhớ mong hắn vô cùng. Mà đối tượng xem mắt này so với Ngô Hoán Nguyệt thì chênh lệch rất lớn. Bất kể là khí chất, diện mạo hay là dáng người thì đều có chênh lệch không nhỏ.
Bây giờ Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ. Lần xem mắt này coi như là đi ăn cơm đi. Nhìn tướng mạo của em gái này chắc là từ năm ba đã có bạn trai rồi. Cho đến bây giờ chắc cũng phải có đến sáu người bạn trai, mà chủ yếu nhất chính là hình như bây giờ hắn bị em gái này coi là công cụ để chọc tức bạn trai cũ.
Trên bàn cơm vẫn rất hài hòa. Dáng vẻ của bạn thân Dương Đình Đình cũng không tồi, ngũ quan tương đối tinh xảo. Giá trị nhan sắc cao hơn Dương Đình Đình một chút. Chỉ là nhìn vẻ mặt này thì chắc là thuộc loại cao ngạo.
Cậu của Dương Đình Đình nhìn Lâm Phàm sau đó hỏi: "Nghe mẹ cậu nói, hiện tại cậu mở một cửa hàng ở Thượng Hải có đúng không?”
Lâm Phàm cười nói: “Vâng! Cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ, không phải là cửa hàng lớn gì. "
Cậu gật đầu: “Là làm cái gì?”
Bình thường kiểu tình huống như xem mắt này thì cha mẹ nhà gái sẽ không hỏi quá thẳng thắn mà đều sẽ để họ hàng nhà gái hỏi thăm. Điều này cũng là để hiểu rõ tình hình cụ thể của đối phương một chút.
Nghe hỏi như vậy thì Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, vấn đề này nên nói như thế nào đây? Chỉ sợ không thể nói là xem bói toán. Nếu nói bói toán thì nhất định sẽ bị nói là kẻ lừa đảo. Mà như vậy thì ngay cả mẹ của hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn nên sau đó đã cười nói. "Bán một ít đồ ăn, bánh kếp gì đó."
Thầy bói so sánh với bánh kếp thì bánh kếp vẫn thực tế hơn, hơn nữa còn không có chỗ nào để chê trách.
"Ồ...." Ông cậu gật đầu, cũng coi như là đã hỏi rõ ràng. Còn những vấn đề phía sau thì cũng không hỏi nhiều. Chỉ là đối với ngành nghề của Lâm Phàm thì chỉ sợ không quá hài lòng.
Dương Đình Đình và bạn thân nhìn điện thoại di động, giống như đang nói chuyện về đề tài gì đó vậy.
Chỉ là đối với Lâm Phàm mà nói, hắn vốn cũng không muốn đi xem mắt nên cũng không quan tâm người ta sẽ nghĩ như thế nào.
Vương Minh Dương lặng lẽ chạm vào Lâm Phàm, nói khẽ: "Người anh em, cậu nói như vậy là quá đơn giản rồi, cậu phải nói rõ ràng một chút chứ."
Lâm Phàm chỉ cười mà không nói gì thêm. Hắn nói nhiều như vậy làm gì? Nói ra không phải là đang tìm phiền toái cho mình sao?
Trên mặt mẹ Lâm Phàm vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng lại than hỏng bét, thuận miệng nói: "Việc làm ăn này rất tốt. Chị Trần, nghe chị nói, Đình Đình đã thi đỗ tiếp viên hàng không rồi sao? Đình Đình rất xinh đẹp, dáng người lại tốt, với điều kiện như vậy thì nhất định không có vấn đề.”
Chị Trần cười nói: "Đình Đình đi cùng bạn bè, sau đó cũng điền vào đơn đăng ký nhưng không ngờ tới là lại thông qua phỏng vấn của China Southern Airlines. Chỉ là bay tới bay lui như vậy thì chúng tôi cũng không yên tâm, do đó tôi mới muốn tìm cho con bé một nhà chồng, như vậy thì mới có thể an tâm ở bên cạnh chúng tôi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận