Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 610: Bị vây khốn

Từ lầu hai nhảy xuống chạm đất, Lâm Phàm vỗ vỗ người, nhân lúc xung quanh không có ai lập tức cởi bỏ bộ đồ giải phẫu đang mặc ném vào bụi cỏ. Sau đó mang khẩu trang trà trộn vào những người xung quanh, đi thẳng ra khỏi cửa bệnh viện.
Bệnh viện này không tệ, phòng phẫu thuật nằm ở ngay lầu hai. Từ một chỗ thấp như thế nhảy xuống không hao mất một cọng tóc nào của hắn. Chỉ bằng những bảo vệ kia mà muốn đuổi theo hắn á? Nằm mơ giữa ban ngày à?
“Gã ta đâu rồi?”
“Không thấy nữa. Tìm khắp xung quanh đi! Nhất định phải bắt cho bằng được tên trời đánh thánh đâm này đấy!”
“Con bé nhỏ xíu vậy mà cũng hại được nữa.”
“Rõ ràng làm hại cả tính mạng người ta mà!”

Các phóng viên đang bị bảo vệ ngăn cản dưới lầu nghe thấy chuyện này, bỗng chốc kinh hoàng.
“Cái gì? Có người dám giả mạo bác sĩ Mao mổ cho cô bé gái à? Không phải giỡn chơi chứ?”
“Tiêu rồi, bệnh viện này coi như tiêu tùng. Công tác bảo vệ ở đây sao kém vậy?”
“Chẳng lẽ trước khi giải phẫu không kiểm tra thân phận trước à?”
“Đây là lỗi của bệnh viện. Nếu như cô bé kia gặp phải bất trắc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bệnh viện này. Dù có liều mạng cũng phải lật mặt bọn chúng.”
“Đúng, phải lật mặt chúng. Cầu trời cho cô bé bình an.”
“Tôi cảm thấy khả năng sống của con bé không cao, những bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm đều nói xác suất thành công của phẫu thuật lần này rất thấp. Bây giờ còn bị một tên ất ơ giả mạo vào mổ thì làm sao sống nổi đây, chắc là con bé đau đớn lắm.”
….
Trong phòng phẫu thuật.
“Ư ư…” Những y tá đang bị Lâm Phàm trói lại, thấy có người tới bèn giãy giụa không ngừng. Các cô đã bị dọa sợ nhưng khi đối mặt tình huống này, các cô vẫn theo dõi thiết bị, thấy thông số sức khỏe của cô bé trên máy kiểm tra vẫn bình thường. Các cô cảm thấy hoang mang, không rõ chuyện này là thế nào? Tên kia là ai? Vì sao muốn giả mạo bác sĩ Mao? Còn nữa, vì sao có tài năng cỡ này lại sợ bị người khác bắt được?
Rồi ba cây ngân châm nhỏ dài kia là gì? Tại sao cắm vào đầu cô bé? Cắm như vậy lại không bị phản ứng xấu nào, dường như còn giúp kết quả giải phẫu tốt hơn.
Bác sĩ Mao đang khỏa thân nhìn thấy cảnh trong phòng phẫu thuật, hai mắt muốn rớt ra ngoài, đứng hình tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy: “Nhân viên giám sát giải phẫu đâu? Cả đám chết hết rồi hả? Trong đây xảy ra chuyện này mà không ai phản ứng gì vậy?”
Sau khi gào lên giận dữ, ông ta bước vội đến bàn giải phẫu nhìn tình hình của cô bé, những nhân viên y tế khác mau chóng cởi trói cho các y tá trong phòng.
Trong lòng các cô đều hiểu tiếng gào của bác sĩ Mao có nghĩa gì, cơ bản cũng không thể trách được ai. Việc thu hình chính là quay lại những thao tác trong lúc phẫu thuật lại, để phòng trường hợp giải phẫu có bất kỳ vấn đề nào có thể xem lại, đánh giá một cách công bằng. Đây cũng chính là bằng chứng quan trọng chứng minh có phải là tai nạn y tế hay không, do vậy chắc chắn không có nhân viên y tế nào túc trực theo dõi bên cạnh camera bao giờ.
Dù sao quá trình giải phẫu rất nhàm chán, thời gian rất dài. Họ cũng không hiểu bác sĩ có vấn đề gì hay không.
Bác sĩ Mao nhanh chóng kiểm tra sức khỏe cô bé, cha mẹ cô bé đứng gần bên khóc sướt mướt. Họ không thể ngờ sẽ có chuyện ly kỳ như vậy xảy ra với con gái mình.
Các y tá được cởi trói, vớ trong miệng đã được lấy ra, sau đó lên tiếng: “Cô bé không sao, rất khỏe mạnh, không hề có trở ngại gì. Hơn nữa phẫu thuật hoàn toàn thành công, người giả mạo bác sĩ Mao là một người rất lợi hại. Chúng tôi không biết vì sao hắn muốn bỏ trốn nhưng y thuật của hắn rất cao siêu. Mọi người không cần lo lắng, bây giờ cô bé chỉ đang ngủ say thôi.”
“Hả?” Lúc này vốn dĩ đám người đang lo sốt vó, trong chớp mắt trở nên hoang mang, sao có thể được? Người giả mạo bác sĩ Mao không phải đến để hại người mà là cứu người sao? Đồng thời y thuật cũng rất xuất sắc, giải phẫu còn rất thành công?
Cả đám đều cảm thấy choáng váng!
Bây giờ Lâm Phàm rất đắc ý, cửa bệnh viện đang ở trước mắt, chỉ cần rời khỏi nơi này sẽ là trời cao biển rộng, chưa kể giải phẫu rất thành công làm tâm trạng hắn rất vui vẻ. Dù thế nào đi nữa, cảm giác dựa vào bản lĩnh của mình cứu được một mạng người rất phấn khích.
“Ối, có biến.” Lúc này, Lâm Phàm dừng bước, dường như bảo vệ trước cổng bệnh viện đã đồng loạt nhận được chỉ thị, phong tỏa toàn bộ bệnh viện, bất kể xe nào ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Họ đã nhận được tin tức có người giả dạng bác sĩ trà trộn vào phòng giải phẫu, chuyện này đặc biệt nghiêm trọng. Do đó họ không dám lề mề.
Lâm Phàm đeo khẩu trang, do dự, không biết mình phải rời đi bằng cách nào. Bất ngờ vào lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, bảo vệ ở cửa ra vào phía xa thấy Lâm Phàm, sau đó giơ ngón tay lên, chỉ vào hắn nói: “Cái người đeo khẩu trang đằng kia, đứng lại cho tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận