Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 678: Bức tranh tổng hợp ba phong cách

Nguyệt Thu Cư Sĩ cười nói: “Đúng là không có gì thoát khỏi mắt anh, là thế này. Tôi định mở một triển lãm tranh quốc họa nhưng tác phẩm của tôi không đủ, nên tôi mới đến đây định mượn anh vài bức về dùng.”
“Ha ha, dễ mà, dễ mà.” Đào Thế Cương vừa cười vừa nói. Những đại gia như bọn họ thường chỉ cần vẽ xong một bức là có người đến mua ngay. Số ít trong đó là đặt trước, giá cả thường cỡ vài chục vạn hoặc bức tranh lớn một chút, vẽ hoàn mỹ thì giá có thể trên vài trăm vạn.
Bởi vậy với họ mà nói, tiền không hề thiếu. Bây giờ Nguyệt Thu Cư Sĩ muốn mở triển lãnh tranh, việc ông ấy buồn rầu không phải vì tiền mà vì không đủ tác phẩm nên mới tìm bạn bè để mượn.
Vì bạn thân đến khiến cho Đào Thế Cương quên theo dõi trực tiếp, tập trung trò chuyện, bàn luận về các tác phẩm với bạn mình.
Không biết đã bao lâu.
Bỗng dưng Đào Thế Cương sực nhớ ra, sau đó cười nói: “Nguyệt lão ca, tôi mới thấy một thằng nhóc khá là được trong phòng phát sóng trực tiếp nè, cậu ấy đọc một khẩu quyết cho giới quốc họa chúng ta. Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy khá hợp lý. Để tôi mở cho anh xem nhé.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ ngạc nhiên nói: “Thật không? Còn có tên nhóc như vậy à?”
Đào Thế Cương nhìn vào phòng trực tiếp, gương mặt vốn đang vui vẻ bỗng sửng sốt, hai mắt trợn trừng giống như gặp quỷ.
“Này… Cái này…”
“Anh Đào, anh làm sao thế?” Nguyệt Thu Cư Sĩ thấy Đào Thế Cương bỗng nhiên ngớ người, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi sau đó nhìn đến hình ảnh trực tiếp.
Chỉ thấy bên trong màn hình máy tính, một bức tranh quốc họa rộng lớn khắc sâu vào mất mọi người.
Đây không phải là một bức tranh sơn thủy bình thường mà là loại bao gồm cả ba loại phương thức vào một bức tranh. Vẽ nhân vật, vẽ sơn thủy và vẽ hoa điểu đều có trong bức tranh này. Ba loại này dung hợp vào có thể nói là hoàn mỹ.
Khí thế rộng rãi, bối cảnh hùng vĩ. Vừa nhìn thấy đã biết không tầm thường.
Lâm Phàm đã hoàn thành công việc, gác bút lên trên, rồi nói: “Bức tranh do mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi Nam Sơn muốn xem đã hoàn thành, mọi người xem thử cũng tạm được chứ hả?”
Ánh mắt Triệu Chung Dương kinh ngạc, dù cậu ta không hiểu mỹ thuật nhưng mắt chưa bị mù. Vẽ có đẹp hay không, khí thế có đủ hay không cậu ta vẫn còn nhìn ra được. Sau đó cậu ta ngạc nhiên đến ngẩn người nhìn Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh đang đùa em đó hả?”
Bây giờ cậu ta thực sự trợn tròn mắt, cậu ta theo Lâm Phàm đã được một thời gian, mỗi ngày đều phát trực tiếp trong phố Vân Lý. Ngày ngày trôi qua vui vẻ, đồng thời rất bội phục năng lực của anh Lâm. Nhưng bây giờ cậu ta phải khiếp sợ trước hình ảnh anh Lâm hoàn thành một bức quốc họa trước mặt mình. Chính mắt cậu ta thấy anh Lâm vẽ, hơn nữa vẽ không hề tệ, nhìn chẳng khác nào tác phẩm của danh gia. Nếu đem bức tranh này so sánh với các tác phẩm cậu ta từng biết, cảm giác chênh lệch cực nhỏ.
Trong phòng trực tiếp, khán giả im ắng một khoảng thời gian sau đó bùng nổ.
“Ối đệt… Má ơi… Má mẹ ơi… Trái Đất nổ tung.”
“Tôi đang thấy gì thế này? Có ai cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không hả?”
“Không thể tin được, chúng ta vừa tán dóc một chút xíu, chỉ một chút xíu mà đã vẽ xong một bức tranh rôi sao?”
“Lâm đại sư trâu bò quá xá! Mị cảm giác bức tranh này không tầm thường.”
“Dù anh đây không hiểu quốc họa, nhưng bức tranh này làm anh phải giật cả mình, không phải vì vẽ tệ thế nào mà do quá xuất sắc.”
“Có Đào đại sư ở đây không? Ông có thể bình luận về bức tranh này được chứ?”
“Đúng rồi, tôi cảm thấy bức tranh này không tệ lắm nhưng Đào đại sư là nhân sĩ chuyên nghiệp, mời Đào đại sư bình luận thử giúp chúng tôi mở mang tầm mắt nào.”

Khán giả trong phòng trực tiếp không thể tin vào mắt mình, đây là bức tranh tự tay Lâm đại sư vẽ. Nhưng họ tận mắt thấy cả quá trình bức tranh được thực hiện, dưới ngòi bút của Lâm đại sư, từng nét từng nét được vẽ ra.
Bỗng nhiên lễ vật trong phòng trực tiếp xuất hiện kín màn hình.
Lão già thích vẽ tranh: “50 hỏa tiễn. Hôm nay gặp mặt, cảm thụ sâu sắc trình độ hội họa của Lâm đại sư. Tôi cảm thấy thẹn khi nhớ đến trước đây còn muốn dạy dỗ Lâm đại sư. Hóa ra là do tôi quá lỗ mãng rồi.”
Khi những lời này và lễ vật đồng thời xuất hiện, toàn bộ người ở phòng trực tiếp kích động, đây chính là nhận được sự tán đồng của đại sư. Bây giờ ngay cả đại sư cũng tự nhận không bằng khiến họ cảm thấy thật đáng sợ.
Lúc này trong thư phòng.
Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận nhìn máy tính, gương mặt ngạc nhiên nói: “Thật ghê gớm, quả là ghê gớm. Bức tranh này không phải tầm thường, trong đó gồm tất cả ba loại phương pháp, rung động tâm can, nét vẽ tự do, ý nghĩa trên mặt bức tranh rất rõ ràng, có một loại khí chất đặc biệt toả ra. Nếu có thể quan sát trực tiếp tại hiện trường thì hay quá.”
Đào Thế Cương nhìn thấy vẽ đẹp là không thể tự kiềm chế nổi, đặc biệt đây còn là một bức tranh càng khiến ông ta choáng váng, sợ rằng đây có lẽ là bức tranh đẳng cấp cao nhất so với những bức quốc họa khác mà ông ta từng thấy.
Ông ta không nghĩ đến trước đó mình còn coi thường người ta trẻ tuổi, ngờ đâu người ta có thể vẽ ra được tác phẩm cỡ này khiến ông ngạc nhiên và sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận