Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 350: Không ngon, uống rượu thôi

Mũi của các ông chủ cửa hàng không ngừng hít hà: “Ôi chao! Mang thức ăn lên rồi, món này còn chưa ăn nữa mà mùi thơm đã xông thẳng vào mũi rồi, chắc là ngon lắm đây.”
“Vừa nhìn bên ngoài của món này là biết ngay, nhà hàng mà anh Vương chọn thật sự không tầm thường.”
“Đây là món ‘Cá Quế Sóc’ đó, nhưng mà cách trình bày này so với lúc trước mà tôi nhìn thấy thì có vẻ không giống nhau lắm.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới xối phần nước sốt nóng hổi lên thân con cá. Ngay lập tức có tiếng ‘Chi Chi’ giống như tiếng con sóc kêu phát ra.
Ngô U Lan kinh ngạc: “Cái này không giống với món ‘Cá Quế Sóc’ mà tôi đã từng thấy nha. Hình như trước đó không có phát ra tiếng kêu này.”
Kiến thức của Ngô Thiên Hà rộng rãi hơn, món ăn ngon cũng ăn nhiều hơn nên đã nhanh chóng nói: “Đây là món ‘Cá Quế Sóc’ chính tông nên không giống với những nhà hàng bình thường khác đâu.”
Vương Minh Dương hơi kinh ngạc, hắn ta đã ăn ở nhà hàng này khá nhiều lần rồi, cũng không biết từ lúc nào lại có thêm một món đặc sắc thế này.
Một ông chủ cửa hàng nói: “y! Lâm đại sư đi đâu rồi, cũng không biết món ăn này được nấu như thế nào.”
Điền Thần Côn cầm đũa lên, không kịp chờ đợi gấp một miếng: “Tôi sẽ ăn thử trước một miếng. Món này có đủ màu sắc hương vị, chắc chắn đây là một món ăn ngon.”
Món ‘Cá Quế Sóc’ này có hình dạng giống như con sóc. Bên ngoài thì giòn, bên trong trong mềm. Màu vàng cam bao phủ bên ngoài, nhìn qua cách tạo hình này làm cho người ta nảy sinh cảm giác thèm ăn.
Điền Thần Côn gấp thêm một miếng cho vào trong miệng. Chậm rãi nhai nuốt, sau đó hai mắt Điền Thần Côn đột nhiên mở lớn. Có hai loại hương vị được đẩy đến tận cùng đang bùng nổ ngay trong miệng.
Chua!
Ngọt!
Mọi người thấy sắc mặt của Điền Thần Côn thì lập tức kinh ngạc, xảy ra chuyện gì mà ông ta lại có vẻ mặt thế này? Chẳng lẽ ăn trúng con sâu sao.
Một ông chủ cửa hàng hỏi: “Món này ăn ngon không?”
Điền Thần Côn do dự trong phút chốc rồi trả lời: “Không ngon, tới, uống rượu đi.”
Cả đám người bưng ly rượu lên, thế nhưng ngay khi mọi người uống rượu, thì Điền Thần Côn lặng lẽ đặt ly rượu xuống, rồi bắt đầu ăn điên cuồng.
.......
Ở nhà Bếp phía sau.
Lâm Phàm cởi trang phục đầu bếp ra sau đó hỏi: “Bếp trưởng Lý, để cái này ở đâu?”
Bếp trưởng Lý vẫn còn đứng sững sờ ở đó, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, giọng nói có chút lắp bắp, ngay lập tức đi lên: “Đưa tôi cầm cho.”
Lâm Phàm vừa nở một nụ cười, vừa đưa trang phục đầu bếp cho Bếp trưởng Lý. Cảm giác làm xong mười phần món ‘Cá Quế Sóc’ này quả thật cũng khá tốt. Phần đầu tiên có lẽ còn có chút không quen tay, nhưng những phần sau đã thuần thục hơn nhiều rồi.
Động tác như nước chảy mây trôi, không hề ngưng nghĩ giữa chừng. Cả Bếp trưởng Lý và nhiều đầu bếp khác cũng trợn mắt há miệng, thậm chí quên luôn chuyện mình đang làm.
Lúc này, Bếp trưởng Lý rất kinh hãi, hắn ta đã sớm khuất phục trước khả năng nấu nướng của người đang đứng trước mắt này. Hắn ta đã từng tham gia cuộc thi vua đầu bếp trong nước, cũng đã giành được hạng nhì. Nên hắn ta tràn đầy lòng tin đối với khả năng trù nghệ của bản thân. Có những lúc hắn gặp được một vài vị đầu bếp lớn tuổi, tuy rằng hắn ta tôn kính, nhưng nhất định cũng không cho rằng tài nghệ của mình không bằng những vị đó. Nhưng bây giờ hắn ta thật sự cảm thấy trình độ của chính mình chênh lệch quá lớn với người trẻ tuổi đứng trước mặt này.
Hắn ta đã bị thu phục bởi khả năng nấu nướng của Lâm Phàm. Nếu lần đầu tiên khi nhìn thấy khả năng dùng dao đó chỉ là cảm giác kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thấy lần thứ hai, đã không thể dùng từ ‘kinh ngạc’ để diễn tả, mà phải dùng từ ‘khiếp sợ’.
Tốc độ còn nhanh hơn so với lần thứ nhất, nhanh đến người ta nhìn không kịp.
Hắn ta cũng đã từng làm món ‘Cá Quế Sóc’ này, hơn nữa còn tự cảm thấy món mình làm không thua bất kỳ người nào. Nhưng mà bây giờ hắn ta đã biết rõ, cái gì gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” người thanh niên đang ở trước mắt này chắc chắn là một cao nhân. Khả năng kiểm soát độ lửa, đã sớm làm cho hắn ta choáng váng.
Thấy Lâm Phàm rửa tay xong Bếp trưởng Lý lấy khăn ra, ngay lập tức đưa cho đối phương. Nếu để cho Sếp Trương nhìn thấy thái độ phục vụ này, nhất định sẽ trợn mắt há hốc miệng. Trù nghệ của Bếp trưởng Lý thì mọi người đều biết, hơn nữa là người có rất nhiều danh tiếng, nhưng bây giờ lại đối xử với một người trẻ tuổi khách sáo như thế.
“Cảm ơn.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói, chuẩn bị rời khỏi nhà bếp. Cảm giác vào bếp nấu ăn này thật sự cũng vui lắm, chắc sau này phải làm thêm vài lần mới được.
Trong lòng của Bếp trưởng Lý đã nghẹn từ nãy giờ, cuối cùng cũng chịu nói: “Vị đại sư này, có thể nấu lại món này một lần nữa không.”
Lâm Phàm hơi kinh ngạc nhìn Bếp trưởng Lý: “Sao vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận