Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 457: Dạ Tiệc

Vương Minh Dương vui vẻ: "Được, được, cậu không phải loại người đấy còn không được sao, tối nay sáu rưỡi tôi sẽ đến đón cậu.”
“Chờ đã, tôi cũng chưa đồng ý mà, anh bảo tôi đi . Thế nhưng tôi ăn mặc quá đơn giản, nếu làm mất mặt anh thì làm sao bây giờ?” Lâm Phàm tùy ý nói, loại chuyện này hắn tuyệt đối không lo lắng.
Vương Minh Dương ra vẻ rất kì lạ: "Không phải là cậu xem phim quá 180 phút rồi đấy chứ, hôm nay những người có thể tới đều là bạn bè của tôi. Cậu là người anh em tốt nhất của tôi, bọn họ ai dám xem thường cậu chứ. Nếu thật sự dám khinh thường cậu, tôi sẽ trở mặt với bọn họ. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải nể mặt tôi đó, bình thường tôi ở bên ngoài thường xuyên khoe khoang cậu nói rằng tôi biết một nhân vật rất trâu bò, nếu cậu không đến thì tôi sẽ bị chê cười đấy.”
Lâm Phàm mỉm cười, ngẫm lại mình cũng không có chuyện gì thật, đến đó cũng không sao: "Được, được, tôi đồng ý với anh, vừa lúc gần đây tôi cũng muốn nghiên cứu một chút chuyện, tìm mấy người làm chuột bạch vậy"
“Chỉ cần cậu đến, cậu cứ xem chúng tôi như chuột bạch của cậu đi." Vương Minh Dương cười nói.
"Được, đấy là anh nói đấy nhá."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm nhìn quần áo hiện tại của mình, hình như có chút không phù hợp. Tuy rằng Vương Minh Dương nói tùy ý ,nhưng khẳng định phải thay một bộ quần áo tốt hơn chút, cũng không thể làm mất mặt Vương Minh Dương.
Vào buổi tối 6:30.
Rất đúng giờ, không chậm cũng không sớm hơn một giây.
Một chiếc Mercedes chậm rãi tiến vào biệt thự của Vương Minh Dương, thật ra nó cũng không nổi bật mấy so với xe cộ chung quanh.
"Bên này...."
Sau khi Lâm Phàm xuống xe, Vương Minh Dương đứng đó khoát tay.
Vương Minh Dương cười: "Tôi ở đây chờ cậu gần hai mươi phút rồi đấy.”
Lâm Phàm nhìn thời gian: "Không phải anh nói sáu rưỡi sao, rất đúng giờ, không cao su một giây nào mà.”
Vương Minh Dương bất đắc dĩ, sau đó lôi kéo Lâm Phàm: "Đi, chúng ta đi vào thôi. Tôi giới thiệu với cậu bạn bè quen biết của tôi, bọn họ hiện tại cũng rất tò mò, người tôi quen biết trâu bò đến cỡ nào.”
Lâm Phàm không nghĩ tới Vương Minh Dương lại thích khoe khoang như vậy. Mình có trâu bò mấy đâu, nhưng mà thôi, anh ta nói như vậy thì coi như mình rất trâu bò đi.
Bên trong biệt thự lúc này đã có không ít người, tất cả mọi người đang tụ tập cùng một chỗ tán gẫu. Họ tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất, có thể từ việc lớn của doanh nghiệp đến chuyện nhỏ nhặt trong nhà, gặp cái gì thì tán gẫu cái đó.
Bốp bốp!
Vương Minh Dương vỗ tay, mọi người xung quanh đều nhìn về phía này.
Vương Minh Dương ôm bả vai Lâm Phàm: "Mọi người nghe đây, đây chính là người anh em tốt nhất của tôi, là Lâm Phàm, mọi người hay gọi là Lâm đại sư, tôi nói cho mọi người biết, người anh em này của tôi không phải người bình thường. Tuy rằng hắn không có gia tài bạc tỉ nhưng năng lực thì chắc chắn mọi người không dám tưởng tượng đâu. Đương nhiên, tôi cũng không nói cho mọi người biết đó năng lực gì, mọi người có thể tự mình đoán. Tuy nhiên nếu như ai có vận khí tốt sẽ được người anh em này của tôi chỉ điểm một hai câu, sẽ cực kỳ có lợi đấy!”
Đám người hơi choáng váng, sau đó có người cười hỏi: “Minh Dương, anh có lừa gạt chúng tôi không, bạn anh chính là bạn của chúng tôi, anh nói bạn anh thần thánh như vậy, sẽ không làm bạn anh xấu hổ đấy chứ."
“Đúng vậy, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ. Lúc tôi và Minh Dương lần đầu tiên quen biết, tên này cũng tâng bốc tôi lên rất cao. Cuối cùng làm tôi lần đó suýt chút nữa mất mặt, việc này tôi nhớ rõ cả đời."
Một vài vị thiên kim nhà giàu, ngược lại có chút đánh giá Lâm Phàm. Thanh niên trẻ tuổi, nhìn sạch sẽ, tươm tất hơn nữa hình như còn có chút thẹn thùng, đương nhiên đây là do một đám em gái tự nghĩ ra mà thôi.
Đối với một vài người đàn ông mà nói, bọn họ không nghĩ tới Vương Minh Dương lại ở trước mặt mọi người nói đây là người anh em tốt nhất của mình. Điều này thật sự làm cho bọn họ rất kinh ngạc, bởi vì từ trước đến nay Vương Minh Dương chưa bao giờ nói qua những lời như vậy với ai.
Giờ phút này ở trong đám người, một cô gái trẻ tuổi ăn mặc cao quý bước ra cười nói: "Anh Minh Dương, người anh em này của anh trắng trẻo đẹp đẽ, tôi rất thích, hay là anh giới thiệu một chút..."
Vương Minh Dương cười nói: "Em gái Chu Châu, em đừng nghĩ đến việc lừa gạt anh em của anh, cậu ấy chính là sát thủ tình trường đấy, rất có mị lực. Nếu em rơi vào trong đó anh cũng không cứu được em đâu.”
Lâm Phàm vừa nghe, nhất thời như nổ tung, tên này sao lại chém gió nhiều như vậy chứ. Sau đó hắn vỗ vào bụng Vương Minh Dương một cái: "Anh nói nhiều quá, anh không nói không ai bảo anh câm đâu.”
Vương Minh Dương co rụt lại, nở nụ cười lớn: "Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Nhưng mà tôi nói thật, 99% lời nói trước đó của tôi không phải là nói dối. Được rồi, buổi dạ tiệc một tháng một lần của chúng ta chính thức bắt đầu, vỗ tay nào, chào mừng người anh em tốt nhất của tôi.”
Mọi người xung quanh đều nở nụ cười, sau đó cũng vỗ tay. Tiếng vỗ tay này là cho Vương Minh Dương mặt mũi, còn về phần Lâm Phàm, tuy rằng bọn họ không có ác ý nhưng cũng không có hứng thú quá lớn.
Chỉ là đối phương là anh em tốt nhất của Vương Minh Dương, nên bọn họ tuyệt đối sẽ không vứt thể diện của Vương Minh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận