Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 174: Lão sư đánh giá (1)

"Ngô Hoán Nguyệt hát bài ‘Bầu trời’ này thật sự làm cho tôi rất ngạc nhiên và vô cùng sốc. Tôi đãtheo nghề mấy chục năm nay cũng chỉ mới gặp qua bốn bài hát khiến tôi cảm động, mà bài ‘Bầu trời’ này chính là bài thứ năm. Thật sự rất tuyệt, hiện tại tôi nói chuyện cũng có chút kích động."
"Cám ơn lão sư" Ngô Hoán Nguyệt không nghĩ được Tả Đằng Phi lão sư sẽ đánh giá cao như vậy.
Vương Vũ Thần vừa rồi còn có chút cao hứng, lúc này lập tức mất hứng.
MC Dịch Danh: "Không ngờ tới Tả lão sư lại hưng phấn như vậy, Chu Hải Đào lão sư, ngài đối với hai thí sinh.... ”
Lời Dịch Danh còn chưa nói xong đã bị Tả Đằng Phi cắt ngang: "Tôi còn chưa nói xong, xin cho tôi thêm chút thời gian.”
"Được, mời Tả lão sư tiếp tục nói." Dịch Danh không nghĩ tới Tả Đằng Phi sẽ kích động như vậy.
Tả Đằng Phi tiếp tục nói: "Tôi thấy bài hát này, sáng tác, phổ nhạc, sản xuất âm nhạc đều là Lâm đại sư. Người có thể viết ra bài hát sâu sắc như vậy xứng đáng được gọi là chuyên gia. Nhưng tôi ở trong ngành này lại chưa từng nghe qua tên của người này, có thể giới thiệu cho tôi biết một chút về vị Lâm đại sư này được hay không.”
Đây là một đánh giá cao, thực sự rất cao.
Ngô Hoán Nguyệt nói: "Lâm đại sư là bạn của tôi, anh ấykhông phải là người trong ngành ạ.”
Tả Đằng Phi kinh ngạc nói: "Không phải người trong ngành, vậy anh tacó tới buổi biểu diễn không?”
Ngô Hoán Nguyệt nói: "Có. ”
Tả Đằng Phi lập tức đứng lên, nhìn về phía khán đài phía sau, giống như đang tìm kiếm Lâm đại sư.
MC Dịch Danh vội vàng hòa giải: " Tả lão sư, không bằng ngài đánh giá hai tuyển thủ trước đã, đợi lát nữa kết thúc có thể để Ngô Hoán Nguyệt giới thiệu cho ngài.”
Lúc này Tả Đằng Phi mới phản ứng lại, đây là hiện trường thi đấu nên sau đó lại nhịn xuống kích động trong lòng và ngồi xuống.
Lâm Phàm dưới đài, lạnh nhạt cười, bách khoa toàn thư quả thật quá mạnh mẽ. Một bài hát có giá năm điểm mà đã làm cho người ta kích động đến như vậy.
Vương Minh Dương giơ ngón tay cái về phía Lâm Phàm: "Trâu bò!”
Dịch danh: "Chu Hải Đào lão sư, ngài nghĩ sao về hai thí sinh?”
Quan hệ giữa Chu Hải Đào và Anh Kim rất tốt nên cũng biết Vương Vũ Thần là người bà muốn nâng đỡ, nhưng với tình huống hiện tại ông cũng không thể mở to mắt nói dối. Kể cả mình đồng ý thì những khán giả kia cũng không đồng ý.
Loại thi đấu này đối với thí sinh mà nói đã có áp lực rất lớn, nhưng đối với giám khảo bọn họ mà nói còn áp lực nhiều hơn gấp bội.
Ngồi ở phía dưới, mấy câu nói của bạn có thể quyết định kết quả của một tuyển thủ. Nếu nói thật thì cũng là công bằng, nhưng nếu như khoe khoang lung tung có thể xảy ra chuyện lớn.
Chu Hải Đào nhìn thấy ánh mắt Anh Kim nhìn về phía mình, nhưng mà ông cũng coi như không nhìn thấy.
Cái nồi này ông không thể cõng, cũng không muốn cõng.
Do dự một lúc, ông thành thật mà nói.
"Bài hát mới này của Vương Vũ Thần vẫn duy trì phong cách ban đầu, chỉ riêng biểu hiện đã rất xuất sắc, tốt hơn rất nhiều so với lần trước. Tuy nhiên, ở đoạn cao trào, có cảm giác cô đang cố ý đè ép cổ họng, nếu như có thể thả lỏng có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn." Chu Hải Đào nói ra suy nghĩ của mình.
"Cám ơn lão sư." Vương Vũ Thần gật đầu, có lẽ là không nghĩ tới Chu Hải Đào đánh giá cô không cao như trong tưởng tượng.
Quần chúng phía dưới thổn thức một mảnh, lúc này đây chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra được. Vương Vũ Thần biểu hiện thật sự rất tốt, nếu so sánh với tuyển thủ khác, có lẽ có thể ép chết. Nhưng lần này người so sánh là Ngô Hoán Nguyệt, chênh lệch giữa hai bên lập tức xuất hiện.
MC Dịch Danh: "Chu Hải Đào lão sư, Ngô Hoán Nguyệt lần này biểu hiện vô cùng xuất sắc, ngài nghĩ như thế nào?”
Chu Hải Đào gật gật đầu: "Tham gia làm giám khảo ‘Giọng ca triển vọng’ thu hoạch lớn nhất của tôi chính là ngày hôm nay. Bài hát này của Ngô Hoán Nguyệt được lựa chọn rất tốt, đồng thời vị Lâm đại sư sáng tác bài hát này rất hiểu chất giọng của Ngô Hoán Nguyệt.”
"Bài ‘Bầu trời’ này bất kể về mặt nào thì lời nhạc cũng đều được viết rất tỉ mỉ, sâu sắc. Hơn nữa giọng hát trong trẻo của Ngô Hoán Nguyệt đã đem được những ẩn ý bên trong bài hát biểu đạt ra bên ngoài, phát huy vô cùng nhuần nhuyễn và chuyên nghiệp, có thể nói là xuất sắc. Cho dù là tôi hát thì cũng không chắc sẽ hát ra được loại cảm xúc giống như của Ngô Hoán Nguyệt."
Ngô Hoán Nguyệt lộ ra một nụ cười đáp: "Cảm ơn lão sư.”
Khán giả vỗ tay hưng phấn, trong lòng bọn họ đã nghiêng về phía Ngô Hoán Nguyệt. Bài hát này rất tuyệt, nó làm cho tâm hồn bọn họ đều được nhẹ nhàng.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“Quá đỉnh...... Con mẹ nó, tôi đã nói rồi mà, Ngô Hoán Nguyệt vừa ra bài hát này đã là thiên hạ vô địch, kể cả có ngu ngốc đến đâu cũng đều biết nó nói cái gì.”
"Anh Kim trợn mắt, mặt mày âm u, nhưng vì sao tôi nhìn bà ta như vậy thì lại cảm thấy vui vẻ nhỉ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận