Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 840: Biên soạn tài liệu

“Nếu ông hợp tác với tổ chức y tế, lợi nhuận được chia hẳn là không tệ phải không?” Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh gật đầu: “Đúng vậy, học trò đã cố gắng đàm phán với bên phía y tế rồi, bọn họ sẽ phát triển mở rộng còn chúng ta cung cấp phương thuốc, thuộc về cổ đông nên số tiền này rất lớn.”
Lâm Phàm gật đầu: “Ừ, vậy được rồi, ông dùng số tiền kiếm được từ phương thuốc chữa chứng chán ăn này mở ra một giải thưởng cống hiến dành cho nền Y học cổ truyền Trung Quốc. Dùng nó trợ cấp cho các sinh viên yêu thích Trung y nhưng không có tiền đi học rồi đào tạo họ cho thật tốt. Còn về việc thu xếp như thế nào thì ông tự mình suy nghĩ là được, những chuyện thế này đừng làm phiền tôi.”
“A?” Triệu Minh Thanh hoàn toàn ngẩn người: “Lão sư, ngài nói thật sao?”
Không phải ông ta không dám tin, mà là không ngờ lão sư lại muốn dùng số tiền này để duy trì sự phát triển của Trung y.
Hiện giờ chính phủ cũng có hỗ trợ Trung y nhưng cũng không mạnh mẽ, thế cho nên hiệu quả không tốt lắm.
Có điều nếu như dùng lợi nhuận từ phương thuốc trị chứng chán ăn này để phát triển nền Y học cổ truyền Trung Quốc thì đây chính là một nguồn thu ổn định, sẽ không cần lo lắng về vấn đề tài chính nữa.
Lâm Phàm cười: “Tôi từng nói đùa khi nào chứ, còn có việc gì không? Nếu không còn việc gì nữa thì cúp máy đây, gần đây tôi đang gặp chuyện rất phiền lòng.”
Triệu Minh Thanh sững sờ: “Lão sư, có phiền muộn gì vậy? Tôi có thể giúp đỡ gì không?”
“Ông không giúp được đâu, gần đây có người muốn đến chém tôi.” Lâm Phàm nói đùa một chút.
Triệu Minh Thanh tưởng là thật, bèn đáp: “Cái gì? Kẻ nào mà to gan bằng trời, lão sư, bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát, tuyệt đối sẽ không để ngài chịu bất kỳ tổn hại nào.”
Lâm phàm thở dài, học trò lớn tuổi quá cũng không tốt, không nghe ra được ý chính trong đó: “Được rồi, được rồi, chuyện này chỉ là đùa thôi, còn có việc gì sao?”
Triệu Minh Thanh muốn nói nhưng lại thôi, dường như có hơi ngượng miệng.
“Nói.” Dù không tận mắt nhìn thấy biểu cảm của Triệu Minh Thanh nhưng hắn cũng biết rõ học trò của mình, chắc chắn là không có chuyện gì tốt.
“Thực ra là như vậy, gần đây học trò có nghiên cứu và cũng có nghiêm túc suy nghĩ qua. Học trò phát hiện kiến thức cơ sở trong giáo trình của học viện Trung y có rất nhiều thiếu sót, hơn nữa còn có một ít được trích ra từ trong sách cổ, không có một phương pháp học tập hợp lý nào. Đối với người mới học mà nói thì tương đối khó và không thể nào nắm được ý chính trong đó. Cho nên học trò muốn mời lão sư giúp học viện viết tài liệu giảng dạy để cung cấp cho các sinh viên học tập.” Triệu Minh Thanh ngượng ngùng nói, ông ấy cảm thấy mình lúc nào cũng phiền đến lão sư.
Lâm Phàm cười, nói: “Minh Thanh à, sao trước đây tôi không phát hiện ra ông lại như vậy chứ?”
Triệu Minh Thanh xấu hổ nói: “Lão sư, trước đây học trò học nghề không đến nơi đến chốn, tầm nhìn hạn hẹp. Bây giờ trải qua sự dạy bảo của lão sư thì càng thêm hiểu sâu hơn về Trung y, đến nay mới phát hiện kiến thức cơ sở Trung Y trong tài liệu giảng dạy có quá nhiều thiếu sót, không có một tiến độ học tập hợp lý nào. Với sự hiểu biết về Trung y của lão sư, nếu biên soạn tài liệu giảng dạy Trung y thì nhất định sẽ càng tốt hơn so với trước kia nhiều, dù sao nếu một cao thủ Trung y như lão sư đã tự mình biên soạn thì dĩ nhiên sức ảnh hưởng sẽ không hề tầm thường.”
“Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, chuyện này tôi đồng ý. Chẳng qua cần phải mất một đoạn thời gian mới được, biên soạn tài liệu giảng dạy không phải chuyện nhỏ nên tôi cũng cần phải cẩn thận một chút.”
Thấy lão sư đồng ý, Triệu Minh Thanh lập từng vui mừng khôn xiết, nói: “Cảm ơn lão sư! Lão sư, ngài nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ không quấy rầy nữa.”
“Ừ.”
Biên soạn tài liệu giảng dạy Trung y là một nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Nếu biên soạn xong tài liệu này thì danh tiếng của hắn vẫn sẽ được tiếp tục lưu truyền đến trăm năm sau.
Lợi hại.
Suy nghĩ thôi đã thấy có chút kích động rồi.

Triệu Minh Thanh có một loại sùng bái mù quáng đối với lão sư, ông ta tin rằng chỉ cần lão sư ra tay thì nhất định sẽ thành công.
Trung y! Trung y nha!
Có thể nói Triệu Minh Thanh đã cống hiến cuộc đời mình, vốn dĩ khi về già thì y thuật cũng không còn có thể tiến bộ nữa. Ông ta cũng từng có chút hoài nghi về Trung Y, chẳng lẽ giống như người đời thường hay nói ‘Trung y đã hết thời’, muốn chữa trị các loại bệnh thì chỉ có thể dựa vào tây y công nghệ cao.
Thế nhưng từ khi gặp được lão sư thì Triệu Minh Thanh đã hiểu ra, những lời nói kia cũng chỉ là lừa gạt mà thôi.
Bệnh khó điều trị thì có sao, cơ thể con người chính là có âm dương ngũ hành vận chuyển, là một cái vòng tuần hoàn tự nhiên cỡ nhỏ, không có gì gọi là không chữa được.
Đương nhiên, trước đây ông ta không nghĩ đến điểm này, vẫn là lão sư chỉ ra cho ông ta. Đồng thời dùng sức mạnh y thuật để chứng minh điểm này.
Điều này khiến cho Triệu Minh Thanh tràn đầy tự tin, ông ta biết mình tuổi đã già nhưng tâm nguyện lớn nhất của ông ta là làm cho Trung y được nhiều người biết đến. Đồng thời, vào lúc trước khi chết lại có thể dùng Trung y để chữa trị một căn bệnh khó điều trị trên thế giới, như vậy cũng đủ để ông cảm thấy thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận