Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1111 - Triễn lãm nghệ thuật quốc tế

C’hương 1111: Triễn lãm nghệ thuật quốc tế
Bà cụ không trở về mà vẫn đứng ở cửa, nhìn theo đám Triệu Minh Thanh rời đi.
Đi rất xa rồi, Triệu Minh Thanh quay đầu lại nhìn lại, gương mặt vẫn tươi cười nhẹ nhàng vẫy tay, để bà cụ trở về.
Triệu Minh Thanh: "Lúc này các em theo tôi ra ngoài thì phải học tập thật tốt. Mấu chốt nhất của Trung y chính là được thực hành. Đồng thời cũng phải nhớ kỹ, mặc kệ sau này đạt tới địa vị gì, y đức là thứ mà chúng ta vĩnh viễn không thể quên.”
Khâu Kiệt và Trương Đồng Đồng gật đầu: "Chúng em ghi nhớ trong lòng.”
Có thể cùng viện trưởng đi ra ngoài đối với bọn họ đã là điều vô cùng may mắn. Hơn nữa viện trưởng rõ ràng đã đồng ý dạy bọn họ, những thứ học được trong này là thứ mà bọn họ không học được ở trong sách.
Reng reng.
Điện thoại của lão sư gọi đến, Triệu Minh Thanh nhận điện thoại.
"Minh Thanh, ở Vân Nam thế nào?"
Triệu Minh Thanh: "Lão sư, tất cả đều rất tốt. Trình độ y tế ở đây rất thấp, thậm chí ngay cả bác sĩ cũng không có, tôi cảm thấy chúng tôi có thể phải ở lại đây thêm một thời gian nữa.”
"Ừm, chuyện này cũng không sao, bản thân ông phải chú ý an toàn, gặp chuyện gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chạy tới."
Nghe nói như vậy, Triệu Minh Thanh cảm động: "Vâng, học trò biết rồi lão sư.”
Triệu Minh Thanh cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một vị lão sư như vậy. Một vị lão sư tay cầm tay chỉ dạy, đồng thời lại vô cùng quan tâm. Điều này làm cho ông ta cảm thấy cuộc đời này, trừ việc kết hôn với bạn già của mình ra thì đây là chuyện đáng mừng nhất.
Cúp máy.
Khâu Kiệt: "Viện trưởng, là điện thoại của Lâm đại sư à?”
Triệu Minh Thanh gật đầu: "Ừm, là điện thoại của lão sư. Được rồi, bây giờ đến nhà kế tiếp.”
Không lâu sau đó.
Khi ba người đến cổng làng thì hiện phía trước cũng có một đám người mang theo hòm thuốc. Hơn nữa xem ra cũng không giống người địa phương, có vẻ như là tình nguyện viên.
Trưởng thôn nhìn thấy Triệu Minh Thanh thì lập tức cất bước đi tới: "Bác sĩ Triệu, mọi người đang muốn đi đâu đây?”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Chúng tôi chuẩn bị đến nhà tiếp theo, mấy người này là?”
Trên gương mặt tang thương của trưởng thôn lộ ra nụ cười sáng lạn: "Bác sĩ Triệu, tôi giới thiệu với ông, vị này là bác sĩ Địch và các tình nguyện viên. Bác sĩ Địch đến từ bệnh viện lớn bên nước Mỹ tới đây khám bệnh cho thôn chúng tôi.”
"Nước Mỹ?"
Thôn trưởng lập tức gật đầu: "Đúng, đúng, chính là nước Mỹ, người Mỹ.”
Triệu Minh Thanh nhìn về phía những người đó. Người dẫn đầu là một người nước ngoài đã lớn tuổi có làn da ngăm đen. Quần áo họ mặc lúc này cũng không khác gì bọn họ. Tuy rằng sạch sẽ hơn nhưng ống quần đều là bùn đất, rõ ràng là cũng trèo núi lội suối, đi không ít đường.
Bác sĩ Địch tò mò nhìn Triệu Minh Thanh, sau đó tiến lên vươn tay, mở miệng là tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn: "Xin chào, tôi tên là Địch Gia Nặc, đến từ nước Mỹ, ở Mỹ làm trong ngành tim mạch. Tôi đưa theo tình nguyện viên của mình đến vùng núi của Trung Quốc khám bệnh.”
Triệu Minh Thanh cười nói: "Xin chào bác sĩ Địch, tôi là Triệu Minh Thanh, đến từ Thượng Hải. Tôi làm trong ngành Trung y, rất vui khi có thể gặp được các ông ở đây.”
Hai bên nghe thấy người kia cũng là bác sĩ thì đều sinh ra hảo cảm, bác sĩ Địch nhiệt tình nói: "Trung y thật sự rất thần kỳ, lúc tôi ở Mỹ cũng có nghiên cứu qua. Trong đó có một số kiến thức rất rộng lớn và uyên bác, mọi người cũng đến đây làm tình nguyện sao?”
"Đúng vậy, hôm trước chúng tôi vừa mới tới nơi này." Triệu Minh Thanh nói.
Bác sĩ Địch nhiệt tình nói: "Bác sĩ Triệu, chúng ta đều là tình nguyện viên, hay là cùng kết bạn mà đi. Đích đến của chúng tôi tiếp theo chính là đi khắp tất cả vùng núi Vân Nam... ”
Triệu Minh Thanh trên mặt lộ ra nụ cười.
Hai người đều là bác sĩ, hơn nữa đều là tình nguyện viên nên đương nhiên nói một câu đã hợp ý. Điều khiến Triệu Minh Thanh tò mò là sao lại có người nước ngoài đến vùng núi chữa bệnh cho dân chúng.
Hợp tác đông tây y, đây là điều mà Triệu Minh Thanh nguyện ý nhìn thấy.
Nhất là lão sư của ông đều tinh thông cả trung lẫn tây y. Điều này làm cho Triệu Minh Thanh cảm thán vô cùng, hơn nữa cũng tràn ngập tò mò với Tây y.
Trưởng thôn ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt già nua cũng lộ ra nụ cười. Ông ta không biết nhiều nhưng thấy nhiều tình nguyện viên ở cùng một chỗ thì đó chính là may mắn với người trong thôn bọn họ.
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm làm mới gọi điện thoại di động xong.
Nhưng lúc này, hắn lại nhíu mày.
Tin tức trên mạng.
Triển lãm nghệ thuật quốc tế, đại sư Nhật Bản và Hàn Quốc là Okamoto I và Kim Sung-guo nhận phỏng vấn. Họ cho biết rằng họ không coi trọng quốc họa của Trung Quốc. Họ cho rằng triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này, mức độ phổ biến của các tác phẩm Trung Quốc sẽ là thấp nhất.
Tin tức này có ảnh hưởng rất lớn, cho dù là cư dân mạng không hiểu tranh Trung Quốc cũng tham gia thảo luận trong đó.
Thậm chí, dần dần phát triển thành một cuộc đọ sức giữa các quốc gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận