Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1087: Nói, cứ nói tiếp đi

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, toàn trường yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên đất cũng có thể nghe thấy được.
Bọn họ không thể tin được rằng Lâm đại sư không thèm nói một lời nào mà chuyện đầu tiên làm khi vừa đụng mặt là tát tới tấp một trận, đã vậy còn đánh rất bá đạo.
Trần Hà bị đánh đến đầu óc quay cuồng.
“Tao nói mẹ mày…”
Bốp!
Lâm Phàm vô cùng lạnh nhạt đứng trước mặt Trần Hà, ánh mắt bình tĩnh: “Nói đi, nói tiếp đi.”
Giờ phút này, sự bình tĩnh và khí thế bá đạo đó của Lâm Phàm làm cho tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bá đạo ngang ngược cỡ nào chứ.
Bây giờ thì bọn họ đã hiểu, sợ là chỗ dựa lớn nhất của Hứa Tử Nhạc không phải Vương Minh Dương mà chính là người anh trai không thèm nói gì mà đã động thủ này.
“Không nói chứ gì, tốt lắm, bây giờ tôi nói chuyện chính sự với ông. Hứa Tử Nhạc là em dâu của tôi, ông tát cô ấy một cái chính là tát vào mặt của tôi, cái tay nào của ông đã tát cô ấy đâu, đưa tay đó ra ngay.” Giọng điệu Lâm Phàm lạnh nhạt thanh thản, nhưng như thế lại làm cho người ta không rét mà run.
Luồng khí băng giá đó truyền từ đầu ngón chân kéo dài lên đến đỉnh đầu.
Đúng là thật kinh khủng!
Lặng ngắt như tờ!
Những người ở đây, người nào mà không phải là kẻ già đời, tình hình trước mặt giống như đại náo Thiên Cung vậy. Trần Hà này có lai lịch gì có lẽ người bình thường không biết, nhưng minh tinh có chút nổi tiếng đều biết Trần Hà được xem là danh nhân ở phương Bắc. Cho dù là bất cứ minh tinh nào đi đến phương Bắc thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời trước mặt Trần Hà. Nếu không, chọc giận ông ta thì dù an toàn đến phương Bắc nhưng không chắc chắn sẽ có thể an toàn rời khỏi phương Bắc đâu.
Một nam minh tinh tuyến hai sởn gai óc hỏi người quản lý bên cạnh mình: “Chúng ta ở đây có sao không?”
Người quản lý đã sớm bị dọa sợ nhưng đầu óc vẫn còn linh hoạt: “Cậu yên tâm, sẽ không liên lụy chúng ta đâu. Bây giờ xem ai sợ ai trước đã, nhưng dù thế nào đi nữa thì cả đời này của Hứa Tử Nhạc khó có thể nào đi phương Bắc phát triển được. Tôi đã tìm hiểu qua Trần Hà này rồi, ông ta có thế lực rất lớn ở phương Bắc đấy. Chúng ta chớ xen vào, mất công rước họa vào thân rồi lại có thể gặp phiền phức nữa.”
Não của tên nam minh tinh đó còn nhanh nhạy hơn so với máy đóng cọc, anh ta có thể đi đến bây giờ cũng do ôm được đùi của một nữ phú hào. Sau này nữ phú hào đó chơi anh ta chán rồi nên đá anh ta đi, chỉ là lúc đó anh ta cũng đã có độ nổi tiếng nên cũng thấy không sao cả. Đến được bây giờ là do anh ta tốn chút chiêu trò nhỏ, mua vài vai diễn hoặc tham gia các show truyền hình để gia tăng sự chú ý trước công chúng cho chính bản thân mình.
May mà dáng vẻ anh ta cũng còn non mềm trẻ trung nên có không ít fan em gái trung thành, thành ra cũng trôi qua rất thoải mái, chỉ cần không gây hấn với đại lão thì sẽ không xảy ra bất cứ việc gì.
Tay chân của đạo diễn Kim run lên: “Bà cô à, mau nói anh cô bỏ qua đi, đây chính là Trần tổng đó.”
“Hừ.” Hứa Tử Nhạc hừ lạnh: “Đạo diễn Kim, anh tôi làm việc, tôi không xen mồm vào được. Huống chi ông ta là Trần tổng, vậy anh tôi là ai hả? Ông chưa từng nghe qua sao?”
Hứa Tử Nhạc biết anh Lâm từng lật đổ Mã Mục Phong ở Thanh Châu, mà Mã Mục Phong đó là ai? Chính là ông trùm ở Thanh Châu, là người nắm trong tay cả một vùng đấy. Dù đem đi so sánh với Trần Hà thì cũng không chênh lệch là bao nhiêu, chưa kể Trần Hà này chưa chắc gì sánh được với Mã Mục Phong.
Đạo diễn Kim không còn gì để nói, ông ta thở dài, đúng là ông ta biết anh trai Tử Nhạc là ai và cũng biết hắn là dạng người gì.
Có điều không phải Lâm đại sư rất chính nghĩa, rất ôn hòa hay sao?
Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại khiến cho ông ta thay đổi hẳn cách nhìn.
Bá đạo, đúng, chính là bá đạo. Kiểu bá đạo không diễn tả được, là cái dạng mà không cần biết mày là ai, không cần biết lai lịch hay kẻ chống lưng cho mày lớn thế nào, chỉ cần mày chọc đến tao thì mày đáng chết.
Hung hăng ngạo mạn!
Tuyết Nhi kéo kéo Hứa Tử Nhạc: “Chị Hứa, sẽ không sao chứ?”
Hứa Tử Nhạc vỗ vỗ bàn tay Tuyết Nhi, cho cô ta một cái nhìn cứ yên tâm, đồng thời trong lòng cô ấy cũng có chút an ủi. Cô ấy đối với những người trong đoàn phim không tệ, nhất là với vai nữ phụ số hai này, tuy rằng thời gian quen biết không dài nhưng trong khoảng thời gian trong đoàn phim, cô ấy rất chăm sóc quan tâm đến Tuyết Nhi.
Bây giờ xảy ra chuyện thì cũng chỉ có một mình Tuyết Nhi dũng cảm đứng ra bảo vệ cô ấy, việc này khiến cho cô ấy rất cảm động, còn những người khác chỉ biết hóng hớt, thờ ơ mà thôi.
Trong giới giải trí thì càng sâu sắc cảm nhận được tình người ấm lạnh. Trong vòng tròn này, cho dù là anh em đi nữa thì cũng có thể vì phụ nữ hoặc vì lợi ích mà đâm sau lưng anh em mình một đao, gặp được người có thể nguyện ý hỗ trợ mình thì dĩ nhiên phải biết quý trọng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận