Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 412: Giám định thiệt hại

"Mấy món bị đập phá toàn là đồ bình thường, không có thứ nào đắt tiền hết." Nhân viên công tác Tiểu Hải ghi lại, đồng thời thêm mức giá thẩm định vào sổ.
"Không liên lạc với chủ của cửa hàng này hả? Tình hình như vậy mà anh ta không đến hiện trường, điều này sẽ gây bất lợi cho anh ta." Nhân viên công tác Tiểu Lý nói.
Tiểu Hải gật đầu: "Xác nhận lại trước đi. Dựa theo tình huống hiện tại, tổn thất tối đa chỉ khoảng mấy chục nghìn, chắc chắn không thể nào tới mức ba mươi vạn được. Người kia bị làm sao ấy nhỉ, đòi phí tổn thì cũng phải đáng tin một chút chứ."
Tiểu Lý lắc đầu: "Chúng ta làm việc của chúng ta, bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu."
Hai người tỉ mỉ quan sát bên trong cửa tiệm, mấy thứ hư hại đều là những món đồ thường gặp trên thị trường, đều có giá cố định.
Chụp ảnh, đánh dấu.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, hai người đã giám định gần như hoàn tất. Phí tổn thất cuối cùng được xác định là năm mươi hai nghìn tệ, đã tính luôn cả tiền trang trí. Dù sao trước đó trang trí rất đơn giản, không tốn bao nhiêu tiền.
Nhưng khi hai người chuẩn bị rời đi, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
"Ơ, sao cửa hàng của ông chủ nhỏ lại thành ra thế này rồi."
"Rốt cuộc là ai đập phá vậy, chúng tôi tới đây muốn mua bánh kếp."
"Bên kia có hai người kìa, chúng ta thử hỏi bọn họ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này, một người dân tiến đến: "Mấy người làm cái gì vậy? Có biết ông chủ nhỏ đi đâu rồi không?"
"Chúng tôi là Cục thẩm định giá, cửa tiệm này bị đập phá, còn mọi người là ai?" Tiểu Lý ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc hỏi lại. Sao trong nháy mắt lại có nhiều người tới đây như vậy?
"Chúng tôi đến mua bánh kếp. Ông chủ nhỏ không mở bán mấy hôm rồi, ngày nào chúng tôi cũng đến đây xếp hàng hết."
"Cửa hàng bị người ta đập phá hả? Là kẻ nào làm vậy? Nếu tôi mà biết thủ phạm là ai tôi nhất sẽ đánh chết tên đó, chúng tôi đợi mua được bánh chẳng dễ dàng gì, bây giờ lại cửa hàng lại bị người ta đập phá."
Tiểu Lý và Tiểu Hải nhìn nhau, bọn họ cảm thấy việc này có phần kinh ngạc, sau đó cẩn thận xem thử số người, ít nhất cũng có tới mấy trăm người: "Mọi người đều đến đây để mua bánh kếp sao?"
Người dân: "Đúng vậy, cậu không biết bánh kếp của Lâm đại sư làm ăn ngon thế nào đâu. Ngày nào chúng tôi cũng phải xếp hàng để mua, bây giờ cửa hàng không còn nữa, đám người chúng tôi phải làm sao đây?"
Tiểu Lý hỏi: "Một phần bánh kếp ở đây bán bao nhiêu vậy?"
Người dân: "Năm mươi một phần, còn có mấy tên đầu cơ ở bên ngoài rao bán, đều hét giá lên mấy ngàn một phần mà chưa chắc gì đã mua được."
Hai người Tiểu Lý và Tiểu Hải hiểu biết không ít, nhưng chưa từng thấy qua tình huống như thế bao giờ. Sau đó Tiểu Lý lấy di động ra, quay lại toàn bộ cảnh tượng trước mặt, thẩm định giá không chỉ nhìn vào đồ đạc bị hư hại, còn phải xem những phương diện khách quan khác.
Mà hàng ngũ mua bánh này xếp đến tận đầu đường, quá nghịch lí luôn rồi.
Bên trong phòng tạm giam.
Kiều Phi đợi ở trong này rất lâu, thật sự không chịu nổi nữa. Khi nãy nghe điện thoại hắn bị tổng giám đốc mắng cho một trận, những lời này đối với Kiều Phi mà nói đều không có gì đáng kể. Hắn biết rõ không thể làm lỡ mất hợp đồng của tập đoàn Sang Duy, ở Trung Châu không chỉ có mỗi tập đoàn nhà bọn họ, vẫn còn một số tập đoàn khác muốn móc nối quan hệ với tập đoàn Sang Duy.
Đúng lúc này, Kiều Phi vỗ cửa sắt: "Ê lại đây, khi nào mấy người mới thả tôi ra? Rốt cuộc thằng nhóc kia muốn thế nào? Anh có biết bị nhốt ở chỗ này đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian của tôi không?"
Cảnh sát viên đi tới: "Hiện tại Cục thẩm định giá đang kiểm tra, sau khi xác định được phí tổn thất thì sẽ đưa lên tòa án rồi chờ đến khi có kết quả."
Kiều Phi bắt đầu suy nghĩ đến chuyện hợp đồng: "Thằng nhóc này thật sự muốn ăn thua đủ với tôi hay sao? Được rồi, tôi đồng ý với hắn được chưa? Anh nói cho hắn biết tôi sẽ bồi thường ba mươi vạn, bây giờ lập tức thả tôi ra ngoài mau."
Cảnh sát viên lắc đầu: "Bây giờ không được rồi, chúng tôi đã lập án, cần phải ra tòa giải quyết. Nếu hôm qua mấy người chịu âm thầm hòa giải với nhau thì chuyện này cũng không cần phiền toái đến như vậy."
"Mẹ nó." Kiều Phi nghe cảnh sát nói như thế, lập tức nổi giận đá vào khung cửa sắt. Bên phía Trung Châu đã thúc giục vậy mà hiện tại còn muốn hắn chờ thêm.
Tập đoàn Sang Duy.
Lục Ly đang bận rộn trong phòng làm việc thì thư ký tiến vào: "Lục tổng, phó tổng giám đốc Trương Hải Dương của tập đoàn Thừa Vận Trung Châu muốn gặp anh."
Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười: "Mời anh ta đến phòng hợp."
Thư ký gật đầu: "Vâng."
Trong phòng họp.
"Xin chào Lục tổng, tôi là Trương Hải Dương, phó tổng giám đốc Tập đoàn Thừa Vận." Trương Hải Dương nói.
Lục Ly khách khí đưa tay ra: "Xin chào..."
Trương Hải Dương đi thẳng vào vấn đề: "Lục tổng, chúng tôi nghe nói hợp đồng giữa ngài và tập đoàn vận chuyển biển cũ đã đến kỳ hạn, không biết có tiếp tục ký kết hay không. Nếu như không tiếp tục, tôi hy vọng tổng giám đốc Lục có thể cân nhắc đến tập đoàn Thừa Vận chúng tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận