Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1056: Mê hồn

"Mày có ý gì?" Lưỡi của Mã Thanh Châu bắt đầu co rút.
Lâm Phàm lắc đầu, nói: "Không có ý gì, tôi chỉ muốn cho ông biết, tôi chính là thần linh trong mắt các người”
Lúc này, Lâm Phàm xòe năm ngón tay, khẩu súng trong tay Mã Thanh Châu bắt đầu rời khỏi tay ông ta, bay đến tay Lâm Phàm.
"Súng, không phải là chơi như vậy, để cho mấy người mở mang kiến thức một chút thế nào là chân chính thần súng, một khẩu súng chân chính hơn hết còn biết ma pháp nha."
Bằng!
Viên đạn từ nòng súng đột nhiên bạo phát ra, đối với Mã Thanh Châu cùng Lưu Nhâm mà nói thì bọn họ vốn không nhìn thấy dấu vết của đạn. Nhưng chỉ trong nháy mắt, đã thấy Lâm Phàm nâng tay trái lên, hai ngón tay thế mà giơ lên kẹp một đầu đạn.
"Thấy được hay không? Đây mới gọi là chơi súng nè." Lâm Phàm cười nhạt, giống như là đang nói đùa về một chuyện rất là bình thường.
Bịch, bịch!
Lưu Nhâm là người đầu tiên quỳ xuống.
Hắn phát hiện người trước mắt này, không phải là người nữa rồi.
Mã Gia đến cùng đã trêu chọc phải dạng tồn tại gì thế này?
Nếu như là đại nhân vật, lấy thực lực và địa vị của Mã Gia coi như không địch lại thì đối phương cũng không thể làm gì được. Thế nhưng bây giờ bọn họ đang đối mặt với thứ không phải là người rồi.
Mã Gia lúc bắt đầu chỉ có hai tay run lên, nhưng bây giờ thì cả thân thể đều run lên bần bật.
"Mày… mày đến cùng muốn thế nào?" Mã Gia từ trước tới giờ chưa từng gặp tình huống như thế này, bây giờ hắn bắt đầu sợ hãi.
Lâm Phàm vô cùng chính nghĩa nói: “Đưa các người đi tù, để cho các người tự ngẫm lại lỗi lầm của mình."
"Được, được, đưa bọn tao đi nhà tù nhanh lên, nhanh lên." Mã Gia vội vàng nói, nhà tù chính là địa bàn của gã. Chỉ cần tránh được khỏi cái tên kinh khủng này thì mặc kệ đi đâu hắn đều nguyện ý.
Hiện tại Mã Thanh Châu đã hối hận không kịp, không nghĩ tới tên nhãi này kinh khủng như thế. Nếu như sớm biết một chút, hắn tuyệt đối sẽ không muốn dây dưa với tên này một chút nào.
Thỉnh Thần thì dễ tiễn Thần mới khó, hiện tại hắn mới cảm nhận được câu nói này.
Lâm Phàm, nói: "Nhìn vào mắt tôi."
Lưu Nhâm và Mã Thanh Châu không dám nhìn, bọn họ sợ sệt sẽ thấy thứ kinh khủng hơn.
“Nhìn vào mắt tôi.” Ngữ khí của Lâm Phàm không khỏi trở nên nghiêm túc.
Hai người run như cầy sấy giơ đầu lên, nhìn Lâm Phàm.
Lúc này, Lâm Phàm hai mắt đột nhiên tỏa ra một tia tia sáng yêu dị, môi khẽ nhếch: "Mê hồn."
Vốn dĩ sắc mặt của Mã Thanh Châu và Lưu Nhâm đang hoảng sợ, đột nhiên phát sinh biến hóa, thay đổi thành dại ra, có chút chất phác.
"Nhớ kỹ, các ông là người tốt, những chuyện xấu mà các ông làm trước kia khiến bản thân các ông vô cùng dằn vặt. Đợi lát nữa cùng tôi lên đồn cảnh sát rồi tự thú, tự nói ra hết toàn bộ tội ác của chính mình nghe rõ chưa.” Lâm Phàm nhẹ giọng nói.
Dần dần, sắc mặt của Mã Thanh Châu và Lưu Nhâm từ từ phát sinh ra biến hóa một lần nữa, biến thành bình thường như mọi ngày.

Bên ngoài.
"Bên trong đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Làm sao có nhiều tiếng súng như vậy? Không phải là Mã Gia lấy súng bắn lên thi thể đó chứ?”
"Rất khó nói, Mã Gia thủ đoạn rất lợi hại, tên nhóc này làm càn như vậy, chắc chắn đã khiến Mã Gia rất tức giận."
"Ài, thần y chết rồi, đợi lát nữa không cần Mã gia nhiều lời, trong lòng chúng ai nấy đều phải tự hiểu rõ. Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì nói không chừng người tiếp theo chính là chúng ta đấy.”
"Đúng, đúng, không sai."
Kẽo kẹt!
Cửa mở.
Bên ngoài, tất cả người đang nghe trộm đều bị dọa cho sợ, mau chóng núp xa xa, đều không biết xảy ra chuyện gì tiếp theo.
Lâm Phàm mặt nở nụ cười đi ra.
"Con mẹ nó, thằng nhóc này làm sao lại đi ra, Mã Gia đâu?"
"Mấy người nói xem, không phải là thằng nhóc này đã khiến cho Mã Gia chết khô rồi đấy chứ."
"Thiệt hay giả vậy, đây nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi."
"Mã Gia đi ra rồi."
Hai người Mã Thanh Châu và Lưu Nhâm mặt không thay đổi đi ra.
Mọi người không biết ngọn nguồn tình huống thế nào, vừa rồi không phải rất náo loạn sao, thế mà không hiểu sao bây giờ lại giống như chẳng có cái chuyện mẹ gì xảy ra cả.
Thật đúng là gặp quỷ rồi.
Lâm Phàm nghênh ngang nói: "Phiền phức các vị một chút, vừa rồi tôi cùng Mã Gia trò chuyện hồi lâu, Mã Gia cảm thấy hối hận vô cùng đối với hành động trước kia của bản thân, nên chuẩn bị đi tự thú, một lần nữa làm lại cuộc đời."
"Ha hả?"
Mọi người đều trợn tròn mắt, thằng nhóc này nói cái gì?
Dẫn Mã Gia đi tự thú? Đây là làm cái quái gì vậy?
Tất cả mọi người lúc này, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là thằng nhóc này đã bị Mã Gia chơi cho choáng váng đầu óc rồi.
Mã Gia là ai? Toàn bộ Thanh Châu ai chẳng biết? Muốn để Mã Gia tự mình đi tự thú, còn không bằng nói thế giới này tận thế đến rồi.
"Đúng, Lâm đại sư nói đúng, đối với những việc làm trước đây tôi cảm thấy hối hận sâu sắc, tôi muốn đi tự thú, tôi muốn chuộc tội." Mã Thanh Châu rất là nghiêm túc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận