Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 671: Lễ bái sư kết thúc

Lúc này Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Mỗi người đều có lần đầu tiên. Lúc đầu hắn cũng rất căng thẳng, chỉ là may mắn xung quanh không có nhiều người nên tâm trạng vẫn còn tốt.
"Đây là chuyện gì vậy?" Lâm Phàm thấy bốn người kia quỳ trên mặt đất thì trong lúc nhất thời không hiểu. Đây là làm sao?
Triệu Minh Thanh nhìn về phía bốn đứa con, không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng làm chuyện tốt!”
Triệu Lực Hành cúi đầu nói: “Cha… con.... "
“Anh đừng có gọi tôi là cha, tôi không có mấy đứa con ngỗ nghịch như các anh chị!" Lần này Triệu Minh Thanh thật sự tức giận rồi. Hiện giờ ông ta đã lớn tuổi nên một số việc ông ta sẽ không tức giận. Nhưng khung cảnh hiện tại biến thành như vậy, ông ta biết là những thứ này đều là công lao của mấy đứa con của mình.
"Minh Thanh, đừng tức giận! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lâm Phàm ngược lại rất tò mò, chẳng lẽ trong đó có chuyện gì sao?
Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư, bọn chúng nghĩ rằng học trò gặp phải kẻ lừa đảo. Hiện tại học trò cũng không biết, rốt cuộc mấy đứa ngỗ nghịch này đã làm cái gì. Lực Hành, anh nói xem, rốt cuộc anh chị đã làm cái gì vậy hả?”
Triệu Lực Hành là anh cả, chuyện này anh ta không biết thì ai có thể biết đây, nói: “Cha! Chúng con vẫn luôn không đồng ý cha bái sư. Hắn ta còn quá trẻ! Cha nói y thuật của hắn giỏi nhưng hắn làm sao có thể so sánh với cha chứ? Chúng con đều nhất trí cho rằng nhất định là cha bị lừa cho nên đã gọi điện thoại cho các chú các dì, bảo họ không cần đến, sợ mất mặt!"
“Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa? Mất mặt? Ai mất mặt hả?" Ngay từ đầu Triệu Minh Thanh còn rất bình tĩnh nhưng sau khi nghe được những lời này thì hoàn toàn bộc phát. Sau đó ông ấy nhìn trái nhìn phải, như là đang tìm kiếm thứ gì đó để giáo huấn bốn đứa con ngỗ nghịch này.
Bà Triệu nhìn không nổi nữa, lên tiếng: “Ông à! Đến đây là được rồi! Bọn nhỏ cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, ông bớt giận đi mà!”
“Bà im miệng cho tôi! Chúng được bà nuông chiều từ bé, bà nhìn xem hiện tại đã dạy chúng thành bộ dáng gì rồi? Tài năng của ân sư mênh mông như biển, mấy người thì biết cái gì?” Triệu Minh Thanh tức giận. Ông Mộ ở một bên kéo lại, một mực dặn dò bớt giận, không nên nổi giận.
Nhưng Triệu Minh Thanh chịu không nổi uất ức này, lại càng thấy bất công thay cho lão sư mình. Tài năng của lão sư sao bọn họ có khả năng hiểu được chứ? Ông ấy có thể gặp được lão sư chính là phúc phần. Những đứa nghịch tử này thế mà lại biến buổi bái sư long trọng thành như vậy. Nói ra, người khác không chỉ cười ông ấy mà lại càng cười lão sư.
"Minh Thanh." Lâm Phàm mở miệng nói. Gọi một lão đầu hơn bảy mươi tuổi bằng tên riêng Minh Thanh, loại cảm giác này thật đúng là kỳ quái. Chỉ là hắn tin rằng chỉ cần gọi thêm vài lần thì nhất định có thể quen.
Triệu Minh Thanh đi tới trước mặt Lâm Phàm: “Lão sư, học trò.... "
Lâm Phàm xua tay: “Được rồi! Quên đi, quên đi! Không có chuyện gì đâu, chuyện này rất bình thường. Dù sao tôi cũng còn quá trẻ, con cái ông nghi ngờ cũng là vì tốt cho ông. Ông cũng không cần so đo, tôi sẽ không để ý đến những thứ này. Nếu ông đã bái tôi làm thầy, tôi nhất định sẽ dạy ông thật tốt, mà ông cũng phải dốc lòng học tập. Trung Y bác đại tinh thâm, truyền miệng không có ích gì. Có thời gian, tôi sẽ tự mình chỉ bảo cho ông. "
“Tôi thấy như hôm nay sắc trời cũng không còn sớm. Hôm nay mọi người cũng đều mệt rồi vậy nên trở về nghỉ ngơi đi."
Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư! Học trò đưa ngài về.”
Lâm Phàm nở nụ cười: “Được rồi! Ông tuổi đã cao, làm sao đưa tôi về chứ? Lễ bái sư đã xong, chúng ta cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, tôi đi trước đây! "
Lâm Phàm đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Triệu Minh Thanh tự mình đưa đến cửa, mà các con của ông thì vẫn quỳ trên mặt đất như trước. Bọn họ biết, đây mới chỉ là bắt đầu, chuyện phía sau còn chưa kết thúc đâu. Chỉ là nếu để cho bọn họ nói, bọn họ thật sự vẫn không tin, chỉ là tạm thời không có chứng cứ để vạch trần tên khốn kiếp này mà thôi. Bọn họ tin tưởng, một ngày nào đó, cha sẽ biết tên này chính là một kẻ lừa đảo.
Cửa ra vào.
"Lão sư, hôm nay là trách nhiệm của học trò." Triệu Minh Thanh áy náy nói. Vốn là một lễ bái sư long trọng, cứ như vậy mà bị các con mình phá hư, trong lòng ông rất khó chịu.
Dựa theo tuổi tác mà nói, hắn không lớn bằng Triệu Minh Thanh. Nhưng hiện tại luận theo bối phận, hắn lại là lão sư của Triệu Minh Thanh. Cho nên hắn vỗ vai Triệu Minh Thanh cũng không có chút vấn đề gì: “Được rồi! Không có chuyện gì cả! Tôi thấy lần này rất long trọng. Dựa theo lễ nghi truyền thống, rất tốt! Mấy người cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi."
“Đại sư! Ngài đi thong thả." Ông Mộ vẫy tay.
Nhìn lão sư rời đi, trong nháy mắt vẻ mặt Triệu Minh Thanh thay đổi: “Khốn nạn! Quả thực là khốn nạn mà! Tôi nhất định phải đánh chết bốn đứa ranh con này.”
Ông Mộ một bên khuyên nhủ: “Lão Triệu, ông làm gì? Hiện giờ bọn nhỏ cũng đã lớn như vậy rồi, không còn bé gì nữa sao có thể nói đánh là đánh chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận