Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 761: Dự định sắp tới

Triệu Minh Thanh không biết lão sư nói vậy là có ý gì, thế nhưng lão sư đã lên tiếng hỏi vậy thì dù không có thời gian thì cũng phải có thời gian thôi: “Có.”
Một chữ, trả lời nhanh gọn, không hề do dự.
“Vậy thì tốt rồi, một đoạn thời gian nữa tôi dự định đi mấy cái thành thị để hành y. Nếu ông vẫn có thể kiên trì thì có thể đi cùng với tôi để chứng kiến các loại bệnh tật khác nhau, đối với y thuật của ông cũng sẽ có trợ giúp rất lớn đó.” Lâm Phàm muốn hoàn thành nhiệm vụ, dù rằng có thể làm một mình nhưng nếu đã thu đồ đệ thì nhất định cũng nên dạy bảo một phen, nói trắng ra là một người quá nhàm con mẹ nó chán mà.
Triệu Minh Thanh nghe lời này xong thì nội tâm không khỏi hưng phấn: “Lão sư, được, được chứ, lúc nào vậy?”
Lâm Phàm nghe thế thì vui vẻ, vị đồ đệ này nghe xong không ngờ lại còn có chút hưng phấn như vậy, sau đó hắn cười nói: “Chờ tôi báo lại.”
Hôm sau!
Phố Vân Lý.
Lâm Phàm đang xem điện thoại ở trong tiệm, khi thấy tin tức trên điện thoại, hắn đột nhiên cười.
“Kim Hyun Min trở về Hàn Quốc, không có người hâm mộ nào đến tiễn anh ta.”
Kèm theo đó là một tấm ảnh Kim Hyun Min đang đeo khẩu trang, tự bảo vệ bản thân chặt chẽ trước ống kính, càng làm nổi bật lên vẻ khốn khổ của Kim Hyun Min sau khi trải qua chuyện kia.
Sau khi xem một chút, hắn cũng không để trong lòng, những minh tinh Hàn Quốc như vậy đến Trung Quốc là chuyện bình thường, chỉ sợ Kim Hyun Min trở về thì không bao lâu sau lại có một minh tinh Hàn Quốc khác đến thay thế, chuyện này không ngăn cản được. Nhưng sau sự việc này, hắn đã hiểu được một đạo lý, đám fan não tàn này thật sự quá ghê tởm. Bề ngoài đều nói là fan của Kim Hyun Min, thế nhưng thấy Oppa bị huỷ dung thì lập tức bỏ rơi hắn.
Đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu cười, sau đó cất điện thoại, đi vào trong tiệm hô một tiếng: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, mọi người trông coi tiệm nha.”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, sau đó nói: “Cảm giác tên nhóc này ngày nào cũng phải vội vàng, như thể có rất nhiều việc phải làm ấy.”
Triệu Chung Dương cười nói: “Anh Lâm bây giờ chắc chắn bề bộn công việc, theo suy đoán của tôi, chắc chắn là muốn đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.”
Cậu ta đoán rất chính xác, Lâm Phàm đúng là đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, hắn phải dạy cho mấy trăm đứa trẻ vẽ tranh. Hắn chuẩn bị ra ngoài một thời gian, không biết phải làm sao dạy tiếp, dù sao thì hắn cũng phải kiếm thêm điểm Bách Khoa mà.
Đến nỗi lúc nào sẽ đi ra ngoài hắn cũng suy xét kỹ càng, cuối tháng này sẽ rời đi, thời gian cũng rất hợp tình hợp lý.
Nhưng khi Lâm Phàm đến viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, bọn trẻ nhìn thấy Lâm Phàm đều nở nụ cười chân thành. Khoảng thời gian Lâm Phàm không có ở đây, bọn trẻ rất nhớ người chú này.
Hàn Lục bây giờ cũng xác định sẽ sống tại viện phúc lợi, bọn trẻ cũng rất yêu thích Hàn Lục.
Lâm Phàm nhìn Hàn Lục nói: “Nếu cậu thực sự muốn học, tôi có thể dạy cậu."
Hắn không biết tại sao Hàn Lục lại ở Viện phúc lợi trẻ em lâu như vậy, nếu anh ta thực sự muốn học Bát Quái Chưởng, bây giờ hắn cũng không ngại, coi như là cùng học với bọn nhỏ đi.
Hàn Lục cười nói: “Lâm đại sư, tạm thời không cần đâu, tôi đến viện phúc lợi thật sự không phải là để học Bát Quái Chưởng. Mà là tôi muốn làm chút gì đó, bình thường Lâm đại sư cũng không tới, để tôi dạy bọn trẻ cho.”
Lâm Phàm gật đầu, nói: "Vậy cũng tốt, một mình viện trưởng Hoàng đúng là không thể đảm bảo cho an ninh của viện phúc lợi, nhưng có cậu ở đây thì không thành vấn đề."
Vì điểm Bách Khoa, lần này hắn sẽ cố gắng hết sức, chỉ là không biết với lấy năng lực của mình thì hắn có thể nuôi dạy tốt những đứa trẻ này hay không.
Vỗ tay một cái: "Được rồi, các con cầm dụng cụ lên nào, chúng ta bắt đầu vẽ.”
Bọn trẻ thích nhất vẽ tranh, đặc biệt là sau khi nhìn thấy những bức tranh do chú của chúng vẽ cách đây không lâu thì húng đã bị thu hút và cũng muốn vẽ được như vậy theo trí tưởng tượng của mình.
Tuy nhiên, dạy những đứa trẻ này vẽ tranh thì phải tốn chút công phu, nhưng cũng rất vui vẻ. Dù sao những kiến thức hắn dạy đều được bọn nhỏ ghi nhớ trong lòng, cũng an ủi phần nào.
“Điểm Bách Khoa +1.”
“Điểm Bách Khoa +1.”
Hôm nay đạt được hai điểm Bách Khoa, rõ ràng trong những đứa trẻ này đã có đứa lĩnh hội được, đối với Quốc hoạ cũng có hiểu biết thêm một chút. Tuy chỉ vẻn vẹn có hai điểm mà thôi nhưng hắn tin rằng không lâu nữa thì bọn nhỏ đều sẽ hiểu biết về Quốc hoạ, khi đó có thể đạt được vài trăm điểm Bách Khoa rồi.
Bận rộn đến sáu giờ tối, bọn trẻ vừa vui chơi vừa học hỏi những kiến thức mới, đồng thời cũng hiểu sâu sắc về Quốc hoạ.
Lâm Phàm nhìn những bức tranh của bọn trẻ, mặc dù một số như là gà bới, nhưng đây là một khởi đầu tốt.
Hôm sau!
Lâm Phàm rời giường, cuộc sống sinh hoạt của hắn không khác gì ngày thường. Hắn đi đến phố Vân Lý, rồi đến Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Về phần Triệu Minh Thanh thì chỉ sợ bây giờ đang sứt đầu mẻ trán với đơn thuốc trị chán ăn. Tuy nhiên với thân phận của Triệu Minh Thanh, không có ai dám dùng thủ đoạn thấp hèn để làm chuyện xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận