Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1158: Chỉ mặc mỗi áo sơ mi

"Không được." Ngô U Lan lập tức nói, sau đó nắm chặt nắm đấm: "Công việc này là của tôi, ai cũng không cướp được.”
Lâm Phàm cười, vỗ nhẹ đầu Ngô U Lan: "Ừm, vậy thì tốt rồi, cho nên sau này cô cũng đừng có ý nghĩ như vậy. Nếu cô đi rồi, tôi sẽ thấy rất buồn chán đó.”
Ngô U Lan cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ: "Anh Lâm, anh yên tâm đi, nhất định tôi sẽ làm tốt sự nghiệp của mình.”
"Cố lên, tôi coi trọng cô." Lâm Phàm nắm chặt nắm tay nói.
"Ừm." Ngô U Lan dùng sức gật đầu.
Hắn không ngờ U Lan lại có suy nghĩ như vậy, chẳng lẽ là thấy Ngô Hoán Nguyệt lăn lộn trong giới giải trí không tệ, sau đó trở thành minh tinh nên cô ấy cảm thấy áp lực sao?
Trong mắt Lâm Phàm, có lẽ chính là như vậy.
Lúc này, Ngô Hoán Nguyệt đứng ở cửa phòng bếp, lén lút hỏi: "Hai người lại nói bí mật nhỏ gì đó?”
Lâm Phàm cười nói: "Làm gì có bí mật nhỏ gì chứ, coi như dọn dẹp xong rồi, để tôi đưa các cô về.”
Ngô Hoán Nguyệt: "Anh Lâm, người ta ở đây không có chỗ ở, có thể ở chỗ anh hay không? Dù sao thì ở đây cũng có hai phòng ngủ, tôi có thể ở một phòng, anh đưa U Lan trở về là được rồi.”
Ngô U Lan vừa nghe lời này đã lập tức bùng nổ. Không ngờ Hoán Nguyệt lại muốn ở lại đây, tối lửa tắt đèn, một nam một nữ ở chung một nhà. Nếu như Hoán Nguyệt chủ động một chút, anh Lâm lại không chịu nổi sự dụ dỗ vậy thì sẽ dẫn đến chuyện gì chứ.
Cho nên giờ phút này, Ngô U Lan chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mình cũng phải ở lại đây mới được.
"Tôi cũng không về, Hoán Nguyệt thật vất vả mới đến chơi, đêm nay tôi sẽ ở cùng với Hoán Nguyệt vậy." Ngô U Lan kéo cánh tay Lâm Phàm, làm nũng: "Được không?”
Bây giờ Lâm Phàm đang suy nghĩ tình huống trong này, cảm thấy có chút không ổn lắm.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt của hai người, Lâm Phàm gật đầu: "Cũng được, trời cũng tối rồi vậy thì hai người cứ ngủ chung một phòng đi.”
"Anh Lâm thật tốt." Ngô U Lan hưng phấn hôn lên mặt Lâm Phàm.
Cái này...
Lâm Phàm sờ mặt, cái này có chút càn rỡ rồi đó, tuy cảm giác không tệ nhưng vẫn còn người ở đây mà.
Ngô Hoán Nguyệt thở phì phò, không ngờ lại chậm một bước, bị U Lan đoạt trước một bước.
Bóng đêm mông lung.
Trong bụi cỏ ở khu dân cư.
Một bóng đen lén lén lút lút.
"He he cuối cùng cũng bị tôi bắt được. Ngô Hoán Nguyệt ơi Ngô Hoán Nguyệt! Cô nổi tiếng dễ dàng như vậy làm tôi phải đi theo từ nơi khác tới đây, cuối cùng thì tôi cũng chụp được thứ có ích." Một người đàn ông đeo máy ảnh trên cổ nở nụ cười.
Anh ta là một paparazzi điên cuồng, rất nổi tiếng trong nước, không ít tin tức về các ngôi sao lớn đều được anh ta đưa tin.
Sau khi đưa tin một đại minh tinh có tiểu tam, ánh mắt của anh ta đã nhìn chằm chằm tân binh giới ca nhạc là Ngô Hoán Nguyệt.
Lúc ở phố Vân Lý, anh ta đã chụp được Ngô Hoán Nguyệt gặp mặt một người đàn ông, hơn nữa cử chỉ rất thân mật. Anh ta liếc mắt một cái đã biết không giống bình thường cho nên đi theo. Sau khi phát hiện Ngô Hoán Nguyệt và một cô gái khác ở lại nhà của người đàn ông kia, anh ta sung sướng muốn ngất đi.
Chẳng lẽ chính là chơi tay ba hay gì, người mới hot nhất giới ca nhạc cùng một người đẹp khác ở với một người đàn ông. Nếu mà tin tức này được tung ra thì không phải sẽ gây chấn động à?
Nhất là khi nhìn thấy người đàn ông kia, anh ta càng thêm hưng phấn, vậy mà không ngờ đó lại là Lâm đại sư.
Trên Weibo gần đây, người này đang rất hot, cũng coi như là một người nổi tiếng.
Bàn tay cầm máy ảnh của Đới Quân Minh bắt đầu run rẩy. Tuy thời tiết ban đêm rất lạnh nhưng đối với anh ta thì chẳng sao cả.
......
Bên trong nhà.
Lâm Phàm ở trong phòng nghịch điện thoại di động. Lúc này, Ngô U Lan đẩy cửa đi vào.
"Làm sao vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Ngô U Lan: "Anh Lâm, em không mang theo đồ ngủ, cho nên muốn lấy một cái áo sơ mi của anh làm đồ ngủ.”
Lâm Phàm: "Để tôi lấy cho cô một cái mới.”
Ngô U Lan không cao như Hoán Nguyệt nhưng cũng khoảng 1m65, mà Ngô Hoán Nguyệt cao ít nhất 1m73, dáng người rất cao gầy.
Tuy chiều cao giữa hai người có chút chênh lệch nhưng tỷ lệ vóc người rất hoàn mỹ.
Lâm Phàm ở trong phòng, chuẩn bị chờ các cô vào phòng rồi ra ngoài tắm rửa. Dù sao thì hắn cũng chưa từng giữ phụ nữ ở lại nhà qua đêm.
Tiếng nước vang lên.
Thính giác của Lâm Phàm tương đối nhạy cảm nên đương nhiên biết là có người đang tắm rửa.
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Ngô U Lan.
"Anh Lâm, anh đừng ra ngoài nhé, tôi chỉ mặc áo sơ mi của anh thôi."
Nghe nói như vậy, cổ họng Lâm Phàm khẽ giật một chút. Mẹ nó, U Lan này tuyệt đối là đang quyến rũ mình.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Ngô Hoán Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn tất cả. Cô ấy không ngờ Ngô U Lan lại cởi mở như vậy, nhất là câu "Tôi chỉ mặc áo sơ mi của anh." có lực sát thương tăng mạnh.
Không thể thua, tuyệt đối không thể thua.
Ngô Hoán Nguyệt cắn răng, bất chấp tất cả.
Lúc này, sự tranh đấu giữa các cô gái hoàn toàn bộc phát. Hoán Nguyệt cũng chuẩn bị đến phòng Lâm Phàm lấy áo sơ mi.
"Anh Lâm, tôi cũng lấy một cái áo sơ mi."
......
"Anh Lâm, anh cũng đừng ra ngoài, em cũng chỉ mặc áo sơ mi của anh."
......
Bạn cần đăng nhập để bình luận