Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1251: Có phải tình nhân hay không?

“Hoàn toàn là sự thật! Vừa rồi tôi gọi điện cho bọn họ, nghe máy chính là cảnh sát. Tôi nói là tôi thu tiền thuê nhà, sau đó cảnh sát nói với tôi rằng bọ họ phạm tội cho nên bị giam rồi.” Tên đàn em thận trọng nói.
“Với kinh nghiệm của bọn họ, sao có thể bị cảnh sát bắt đi được chứ? Đây là chuyện không có khả năng!” Người đàn ông nói.
“Anh Thiên, tôi nghe nói Lâm đại sư đó rất lợi hại, là phó hội trưởng Hiệp hội võ thuật Thượng Hải, liệu có phải đám Hắc Hùng đã rơi vào tay hắn ta hay không?”
“Không thể nào, đám Hắc Hùng bọn họ ai cũng đều là cao thủ, cho dù đối phương có thể đánh thì cũng không thể nào đánh thắng mười mấy người bọn họ được!” Anh Thiên không dám tin nói.
Lục gia biểu hiện rất kỳ quái, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, xem ra chúng ta đều đã xem nhẹ Lâm đại sư đó rồi.”
Anh Thiên thần sắc căng thẳng, đám người này là do gã ta đề cử. Vốn dĩ đám Hắc Hùng này đều là giang hồ bên đường, không sợ chết, thủ đoạn bá đạo, chỉnh đốn được không ít tên thủ lĩnh nhỏ. Cuối cùng bị Hắc Hùng thu nhận, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, gã ta sợ Lục gia sẽ trách tội.
“Lục gia ngài yên tâm, bọn họ nhất định sẽ không nói lung tung, điểm này tôi có thể bảo đảm. Hơn nữa tôi có thể bảo đảm rằng bọn họ tuyệt đối không có ra tay, trước đó tôi đã liên tục căn dặn với bọn họ rằng chỉ được uy hiếp, không được ra tay.”
Lục gia gật đầu, nói: “Tôi tin tưởng ánh mắt nhìn người của cậu, giúp tôi gọi điện thoại.”
Cầm lấy điện thoại.
Lục gia bấm một dãy số.
Thượng Hải.
Lâm Phàm vừa về đến nhà, nằm trên ghế sô pha thư giãn tâm tình.
Chuyện này đã đến lúc kết thúc rồi, chỉ cần chờ tin tức ngày mai phát ra mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ Anh Kim lại tàn nhẫn như vậy, thế nhưng lại tìm người đến uy hiếp hắn, xem ra là đã đến bước đường cùng rồi chăng?
Đinh đinh.
Lúc này điện thoại vang lên.
“Alo, ai vậy?” Nhìn thấy cuộc gọi xa lạ hắn cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấc máy.
“Lâm đại sư, xin chào! Tôi nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, kỳ thực chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
“Sao ông lại nói khó hiểu như vậy, ông là ai?” Lâm Phàm sao có thể không biết kẻ gọi cho hắn là ai, ngoại trừ phía Anh Kim thì còn có thể là ai chứ?
“Người trên đường đều gọi tôi là Lục gia, Lâm đại sư, chuyện của Anh Kim hãy nhường một bước, coi như Lục gia tôi nợ cậu một ân tình. Sau này cậu đến Đông Bắc, tôi sẽ đích thân tiếp đón cậu, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không từ chối giúp đỡ, cậu thấy thế nào?”
Lâm Phàm cười, nói: “Ông là người chống lưng cho người đàn bà lắm chuyện Anh Kim đó sao?”
“Không phải, chỉ là bạn bè thôi.”
“Hừ, ông lừa quỷ chắc, có phải là nhân tình không?” Lâm Phàm hỏi.
“Lâm đại sư, cậu hỏi hơi nhiều rồi nhỉ?” Lục gia âm thầm khó chịu, nhưng chuyện này thì thực sự không coi đối phương ra gì cả.
“Tôi cứ hỏi đấy, ông nói đi, có phải là tình nhân hay không? Nếu ông không trả lời thì tôi cúp máy đây, chuyện sau đó chúng ta cũng không cần nói nữa.” Hắn thích lắm chuyện đấy, không hỏi rõ ràng thì trong lòng không thông suốt.
Người ở đầu bên kia trầm mặc một lúc.
“Phải, bây giờ được rồi chứ?” Lục gia trả lời.
Lâm Phàm, nói: “Thừa nhận sớm có phải tốt rồi hay không, nhưng mà tôi cũng bội phục ông thật, khẩu vị lại nặng như thế. Tôi thấy khẩu vị của ông cũng chẳng ra làm sao cả, nói đi, có chuyện gì?”
Lục gia đang ở Đông Bắc xa xôi, nghe thấy lời này lập tức nổi giận, hận không thể giết chết cái tên này.
……
Lục gia hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, sau đó mở miệng nói.
"Lâm đại sư, dù sao có thêm một người bạn cũng tốt hơn là có thêm một kẻ địch. Anh Kim là bạn của tôi, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một chút mặt mũi mà bỏ qua chuyện này đi. Sau đó tôi sẽ tặng cho cậu món quà coi như cảm ơn, cậu thấy thế nào?"
Ông ta không phải sợ Lâm đại sư này, mà là không muốn để chuyện này tiếp tục phát triển.
Nếu như tên này ở Đông Bắc thì ông ta dám đảm bảo rằng trong vòng một giờ, nhất định sẽ dạy cho hắn biết cách làm người là như thế nào.
"Tôi thấy chuyện này không hay lắm." Lâm Phàm lắc đầu nói, hắn không quá để mắt tới.
Vẻ mặt Lục gia tức giận nói: ”Cậu có ý gì?”
Lâm Phàm cười nói: "Không có ý nghĩa gì cả, chỉ là muốn làm bạn của Lâm Phàm tôi thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Nếu ông dễ dàng làm bạn với tôi như vậy, vậy không phải tôi kết bạn quá tùy tiện rồi sao? Như thế thì quá rẻ mạt rồi, ông không nghĩ như vậy sao?”
Đầu dây bên kia im lặng.
"Này, sao ông không nói chuyện? Có phải lời tôi nói có sức sát thương quá rồi không?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi: ”Ông đừng để trong lòng, tính tôi thẳng thắn như vậy đấy. Mặc dù tôi nói năng có chút chua ngoa nhưng lòng tôi lại mềm như đậu hũ vậy, ông đừng quá để ý. Chỉ là nếu ông có để ý thì cũng không sao cả, dù sao tôi cũng không có tốn cái gì. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận