Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 1177: Ngô Hoán Nguyệt nhẫn nhịn

Ngô Hoán Nguyệt chẳng nói gì, lau khô tay rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Anh Kim lại mở miệng nói: "Đứng lại, cô có chút lễ phép nào hay không? Có biết tôn sư trọng đạo hay không? Ngay cả một tiếng đàn chị cũng không biết gọi à?”
Ngô Hoán Nguyệt hời hợt "À" một tiếng nhưng bước chân không ngừng, không muốn có bất kỳ giao tiếp nào cùng với Anh Kim.
Mà Anh Kim nghe được câu trả lời ứng phó như thế thì sắc mặt nhất thời cực kỳ khó coi. Bà ta trực tiếp tiến lên, một tay nắm lấy tay Ngô Hoán Nguyệt, tát một cái: "Cái tát này coi như dạy dỗ lại cô. Cô phải hiểu được thế nào là tôn sư trọng đạo. Loại người đi sau như cô, có chút thành tích đã không biết trời cao đất dày, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết đâu.”
"Hừ."
Anh Kim hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi ngay.
Ngô Hoán Nguyệt buồn bực che mặt đứng tại chỗ, nước mắt đảo quanh. Sau đó lại cắn răng nhịn xuống.
"Ngô Hoán Nguyệt, mình phải nhịn xuống. Hôm nay là lần đầu tiên mình và anh Lâm hẹn hò, không thể bị phá hỏng."
Ngô Hoán Nguyệt hít sâu một hơi, rời khỏi chỗ cũ.
Mà nhân viên phục vụ nhà hàng đi ngang qua lại có vẻ mặt ngây ngốc.
......
Trong phòng riêng.
Một người đàn ông trung niên, bụng to, đầu bóng loáng, cười tủm tỉm nói: "Cô Kim Anh, vì sao sau khi đi vệ sinh về thì sắc mặt cô lại khó coi như vậy?”
Nếu có người của đài truyền hình ở đây thì chắc chắn sẽ hô to, đây không phải là phó trưởng đài của đài truyền hình Thượng Hải đây ư?
Đồng thời, xung quanh còn mấy người có thân phận không đơn giản.
"Vừa mới dạy dỗ một đứa đàn em, để cho cô ta biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo mà thôi." Anh Kim bình tĩnh nói, không hề để chuyện này ở trong lòng.
Nói đến chuyện đàn em, đề tài này lại mở ra.
"Dạy dỗ đàn em đúng là việc nên làm, có một vài người vừa mới nổi tiếng đã lập tức không để ai vào mắt, giống như cả thiên hạ là của nó vậy. Lần trước có người mới, hát một bài trên mạng rồi nổi tiếng khắp trời nam đất bắc. Tổ tiết mục của chúng tôi mời cậu ta tới đây. Lúc ở hậu trường nhìn thấy tôi thì tỏ vẻ chảnh chọe, ngay lập tức bị tôi tát cho hai cái, chảy máu mồm. Cuối cùng cho hắn cút xéo ngay và luôn, cũng không tự biết mình là loại hàng gì nữa.”
"Đúng vậy, phải dạy dỗ thật tốt. Nhưng có thể làm cho Cô Anh Kim tức giận như vậy, xem ra người đàn em này cũng không phải người biết tốt xấu."
"Ha ha, sao chúng ta lại nhắc đến vấn đề đàn em này chứ, uống rượu đã, uống rượu đã."
"Đúng, uống rượu."
Anh Kim cười lạnh, vừa mới giáo huấn người kia nên tâm tình bà ta coi như cũng không tệ.
Từ khi bà ta ra mắt đến bây giờ, gặp những người vào nghề sau mình, nhưng không coi ai ra gì kia thì đều nghiêm khắc dạy dỗ một trận. Những người đó khi nhìn thấy bà ta bị dọa đến mức muốn tìm khe hở để chui vào. Những người dám đến trước mặt bà ta, có ai là không cung kính nghiêng mình, nhìn thấy bà ta đều phải gọi một tiếng lão sư.
Bên ngoài.
Lâm Phàm thấy Hoán Nguyệt trở về, sau đó cười nói: "Hoán Nguyệt, sau khi ăn xong thì chúng ta chuẩn bị đi đâu?”
Ngô Hoán Nguyệt hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh một chút, sau đó vẫn cười xán lạn như trước: "Lát nữa đi xem phim nhé? Gần đây đã có một bộ phim mới được đánh giá cao.”
Lâm Phàm gật đầu: "Được, vậy thì đi xem phim."
Đột nhiên, Lâm Phàm phát hiện biểu cảm trên mặt Ngô Hoán Nguyệt hơi mất tự nhiên, nghi ngờ nói: "Làm sao vậy? Có chuyện gì?"
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi ở phòng vệ sinh bị va vào tường một cái bây giờ vẫn còn hơi đau."
"Sao lại không cẩn thận như vậy, lần sau phải chú ý một chút." Lâm Phàm nói.
"Ừm." Ngô Hoán Nguyệt gật đầu, cô ấy không muốn bại lộ chuyện vừa xảy ra.
Tối nay, cô ấy chỉ muốn vui vẻ ở bên anh Lâm, ăn cơm, xem phim để trong kỳ nghỉ tuyệt vời có thêm một nét rực rỡ.
"Tôi đi vệ sinh một chút." Lâm Phàm đứng dậy nói, uống hơi nhiều đồ uống nên đến lúc phải xả ra, nếu không sẽ vỡ bàng quang mất.
Nhà vệ sinh.
Sau khi xả hết, cả người đã sảng khoái
"Tiên sinh, xin ngài chờ một chút." Ngay sau đó, một người phục vụ vội vã đến.
Lâm Phàm nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nhân viên phục vụ nói nhỏ: "Thưa ngài, vừa rồi tôi thấy bạn gái của ngài bị tát trong nhà vệ sinh, tôi cảm thấy chuyện này cần phải nói với ngài một tiếng để ngài biết."
Lâm Phàm vốn đang tươi cười, sắc mặt trong nháy mắt xảy ra biến hóa.
"Ai đánh?" Ngữ khí Lâm Phàm lạnh dần, có loại tức giận nói không nên lời.
Người phục vụ: "Nếu tôi không nhìn lầm thì đó hình như là đại minh tinh Anh Kim."
"Là bà ta, bà ta đang ở đây à?" Lâm Phàm hỏi: "Ở đâu?"
Nhân viên phục vụ chỉ về phía trước: "Trong căn phòng đó. Nếu không có gì nữa, tôi rời đi trước."
Lâm Phàm gật đầu, lấy ra mấy tờ tiền từ trong túi ra: "Ừm, cám ơn nhé, cậu đi làm việc đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận