Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 367: Lý do vớ vẩn gì thế này?

Lâm Phàm đành lắc đầu cười: “ Tôi nói này, anh thật không có lương tâm nha! Cái miệng này cũng tham ăn quá đi”.
Vương Minh Dương vui vẻ nói: “Cái này không phải là tham ăn! Ai kêu cậu cho tôi nếm thử tài nghệ của cậu chứ?. Nếu tôi là nữ, cho dù phải bỏ thuốc cậu thì tôi cũng phải cưỡi cậu cho bằng được, như vậy thì mỗi ngày tôi đều có thể quấn lấy cậu rồi.”
“Một ông già như anh mà lại nói những lời như vậy không thấy buồn nôn hay sao” Lâm Phàm vui vẻ, trò đùa này có thể đừng như vậy không.
“Ha ha” Vương Minh Dương cười lớn “Có gì mà buồn nôn chứ? Chỉ cần cậu đồng ý, ngày mai tôi sẽ đi Thái để làm phẫu thuật”.
Lâm Phàm cười mắng: “Mẹ kiếp!”.
Lúc này Điền Thần Côn cũng đâm thêm một nhát nữa: “Vương lão đệ, nếu cậu đi, tôi đi cùng với cậu. Tôi cảm thấy tôi cũng có thể”.
Triệu Chung Dương dùng điện thoại hướng về phía mọi: “Mọi người ơi nhanh xem đi , Lâm đại sư sắp rơi vào vũng bùn rồi”.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức vui vẻ lên, Bọn họ cảm thấy cửa hàng của Lâm đại sư rất là vui vẻ. Ban đầu không khí có chút áp lực nhưng không ngờ bây giờ lại vui vẻ như vậy, thật sự là khiến mọi người trở tay không kịp.
Ring, ring .
Lúc này điện thoại reo lên.
Lâm Phàm nhìn số gọi điện rồi ngay lập tức bắt máy: “Mẹ! Có chuyện gì vậy ?”.
“Ngày mai con quay về nhà một chuyến đi.”
Lâm Phàm ngẩng người: “Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”.
“Gì mà lắm lời thế! Cha và mẹ đã nhìn trúng cho con một cô gái, rất là ổn! Ngày mai quay về rồi hôm sau đi xem mắt đi.”
Mặc dù không mở loa ngoài nhưng Vương Minh Dương và những người khác cũng dỏng tai lên nghe, sau đấy còn chỉ chỉ vào Lâm Phàm cười nói: “Xem đi! Đây chính là đi xem mắtrồi...”.
Ngô U Lan nghe thấy hai chữ ‘xem mắt’ thì vẻ mặt có chút thay đổi.
Lâm Phàm trừng mắt nhìn Vương Minh Dương muốn nhắc anh ta đừng nói bậy.
“Chỗ con sao lại ồn như vậy ...”.
Lâm Phàm: “Không có gì! Chỉ là bạn bè đều ở đây cả. Hai người sao lại sắp xếp cho con xem mắt chứ? Con vẫn chưa có chuẩn bị để kết hôn đâu”.
“Cái gì mà vẫn chưa chuẩn bị, không cần con chuẩn bị. Mẹ và cha con đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, con chỉ cần quay về là được. Mẹ nói cho con biết, cô gái này rất tốt, dáng vẻ xinh đẹp. Hơn nữa còn mới tốt nghiệp học viện âm nhạc. Mẹ và cha con có thể nhìn ra được, biết con trai thích người xinh đẹp cho nên những người không đẹp đều không giới thiệu cho con. Lần này con phải nghe lời cha mẹ quay về xem mắt đó”.
Lâm Phàm bất đắc dĩ: “Mẹ...”.
“Được rồi, không nói nữa! Con nhất định phải quay về cho mẹ. Mẹ và cha con đang đi mua sắm chọn áo quần. Ngay cả cha con cũng vậy, toàn mặc quần áo không nghiêm túc. Hôm sau là ngày trọng đại như vậy mà còn muốn mặc áo quần cũ à. Đây không phải là tạo ấn tượng không tốt cho người ta sao?”
“Còn nữa, lần này con đừng làm cho cha và mẹ tức giận nữa. Lão Lý nhà kế bên mỗi ngày đều so sánh với cha con. Mọi phương diện cha con đều không thua nhưng mà lão Lý người ta mỗi ngày đều mang theo cháu trai mà cha con thì chẳng có gì. Con xem, cha con nhìn thấy lão Lý chơi đùa với cháu mình như vậy thì cũng thấy chạnh lòng đấy chứ”.
Lâm Phàm: “...”.
Lý do vớ vẩn gì thế này?
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phàm lộ ra vẻ bất lực, không biết phải làm thế nào. Hắn không ngờ chỉ trong nháy mắt, người nhà đã thúc giục hắn đi xem mắt. Trước đây khi còn học cấp 3 hay đại học, cha mẹ hắn còn nói là sẽ không cho hắn yêu đương, vậy mà bây giờ sau khi tốt nghiệp, họ trực tiếp thúc giục hắn đi xem mắt, chuyện này khiến Lâm Phàm cảm thấy thật sự bất lực.
Khi còn học đại học, cha mẹ tối nào cũng gọi điện chỉ sợ hắn yêu đương ở trường, làm cho hắn có muốn cũng không có cơ hội.
Nguyên nhân của việc này, hắn hiểu, là cha mẹ hắn muốn tìm một người ở cùng thành phố, họ không muốn hắn ở quá xa.
Vương Minh Dương cười nói: "Không ngờ tới lại là đi xem mắt nha. Chuyện như thế này tôi còn chưa thấy bao giờ đâu, nhưng mà nè người anh em, cậu đẹp trai đa tài thế này, tuyệt đối là chắc thắng đó."
"Bỏ qua một bên đi… " Lâm Phàm phất phất tay, thầm nghĩ cũng đã lâu không trở về, trở về nhìn một chút cũng là một lựa chọn tốt.
"Chuyện này sao có thể bỏ qua một bên được? Tôi thấy thế này, tôi có một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tôi đưa cho cậu lái về, chúng ta nhất định phải tỏ ra thật ngang ngược mới được." Vương Minh Dương toàn đề xuất mấy ý tưởng vớ vẩn.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương: "Anh đang muốn dọa chết cha mẹ tôi à. Lái một chiếc xe thể thao về? Họ nhất định sẽ cho rằng tôi ở ngoài này làm cướp đấy!"
Vương Minh Dương có chút buồn bực: "Hình như đúng là vậy thật."
"Không phải là hình như đúng, mà là chắc chắn sẽ như vậy."
Nếu hắn thực sự làm theo lời nói của Vương Minh Dương thì mới đúng là bị ngớ ngẩn rồi, chuyện như thế mà cũng có thể nghĩ ra được, đúng là không sợ gậy them phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận